Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 283: Ngũ Tệ Trận 7

Cập nhật lúc: 2025-05-19 15:00:38
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy vậy, Tống Phi Phi hất tóc, đảo mắt: "Tôi không tin, anh ta còn có thể ngốc hơn bây giờ được nữa à?"

Hàn Thần rất uất ức, chửi cũng không lại, đánh cũng không xong.

Hơn nữa Hàn Đình Đình đã đồng ý cho chúng tôi phá trận, anh ta cũng không thể đi được.

Hàn Thần mím chặt môi, không nhìn chúng tôi nữa mà đi đến sau lưng Hàn Trạch, giúp anh ta đẩy xe lăn.

Dã Ca là người bỏ tiền, đương nhiên cũng có thể ở lại nhà họ Hàn.

Anh ta đứng bên cạnh Hàn Đình Đình, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Tôi sải bước đi lên phía trước, quay lưng lại vẫy tay với họ:

"Đi thôi, phá trận."

Trận pháp càng gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì càng khó bố trí.

Tương tự, người bố trí trận pháp cũng sẽ phải gánh chịu sự phản phệ nặng nề hơn.

Một trận pháp diệt môn như trận Ngũ Tệ này, muốn thành trận tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.

Người bố trí trận, ở ngay trong nhà họ Hàn.

"Cẩn thận!"

Một chiếc bình hoa sứ trắng to bằng đầu người từ trên tầng thượng rơi xuống, vỡ ngay bên chân Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình hét lên một tiếng rồi lao vào lòng Dã Ca.

Một lúc sau, cô ta mới run rẩy đưa lá bùa hộ mệnh đến trước mặt tôi:

"Bùa, bùa cháy rồi..."

Vừa nãy nếu không phải Tống Phi Phi kéo kịp thời, thì Hàn Đình Đình đã vỡ đầu rồi.

Lúc này cô ta mới thật sự tin, ôm chặt lấy cánh tay Tống Phi Phi không chịu buông, giọng nói mang theo tiếng khóc:

"Lục Linh Châu, tôi sẽ không thật sự c.h.ế.t chứ!"

"Huhu tôi còn trẻ như vậy, không muốn chết, rốt cuộc là ai muốn hại tôi vậy!"

Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng bình hoa rơi xuống.

Ở đó, có một vệt khí đen nhàn nhạt theo gió tan đi.

"Nhà cô có bao nhiêu người làm?"

Nhà họ Hàn ở nhiều người, người làm cũng không ít.

Người phụ trách vườn hoa, người phụ trách dọn dẹp vệ sinh, còn có người nấu cơm, bao gồm cả tài xế nữa.

Tính sơ sơ cộng lại, trong nhà có tổng cộng chín người làm.

Khi chúng tôi tụ tập trong vườn, người làm đang chuẩn bị bữa tối trong nhà.

Nhưng lúc này trong nhà trống không, không có một ai.

Trên bàn bày hoa quả và mấy món nguội, trong phòng khách thậm chí còn nằm ngang một chiếc chổi lau nhà ướt sũng.

Biệt thự được trang hoàng lộng lẫy phức tạp, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mấy người chúng tôi.

"Chú Lưu, dì Trương, dì Vương!"

Hàn Đình Đình nép sát vào người Tống Phi Phi, lấy hết can đảm gọi mấy tiếng.

Thấy không ai trả lời, cô ta hoảng sợ đến mức suýt đứng không vững.

"Anh hai, anh cả, phải làm sao đây, người đâu hết rồi?"

Trận Ngũ Tệ chia làm năm phần, ngoài một trận nhãn cốt lõi ra, còn có năm trận phụ độc lập.

Tượng Đại Vũ và tượng Napoleon mà chúng ta vừa thấy, đều được coi là trận phụ.

Chỉ khi tìm được trận nhãn cốt lõi trước, mới có thể bắt tay vào phá bỏ từng trận phụ một.

Nếu không, sức mạnh ngũ hành sinh sôi không ngừng, cực kỳ khó đối phó.

Mấy người chúng tôi lật tung cả căn biệt thự, đến cả tầng hầm cũng tìm rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của những người làm kia đâu.

Có lẽ là người bố trí trận sợ vướng víu, đã bắt hết họ đi rồi.

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, có thể bắt đi đâu được chứ?

"Cộp, cộp, cộp!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-283-ngu-te-tran-7.html.]

Tiếng bước chân nặng nề vọng đến từ ngoài cổng, cả đám chúng tôi ở tầng hầm cũng nghe thấy động tĩnh.

Hàn Đình Đình vui mừng ngẩng đầu:

"Chắc chắn là chú Lưu và mọi người đã về rồi!"

Hàn Thần và Hàn Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng bước vào thang máy để lên lầu.

Trong lòng tôi bất an, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng thang máy rất nhanh đã lên đến tầng một.

"Chú Lưu, chú Lưu mọi người đi đâu vậy?"

Hàn Đình Đình khựng bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn dị thường ở cửa.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Đồng tử Hàn Thần đột nhiên co rút lại, đưa tay dụi mắt thật mạnh.

Ha ha, tam quan vỡ vụn rồi chứ gì?

Tôi vỗ vai anh ta, nhướng mày nhìn:

"Sao hả, giờ thì biết ai là thằng ngốc rồi chứ?"

Hàn Thần chỉ ngơ ngác nhìn tôi một cái, rồi lại nhanh chóng chuyển sự chú ý sang bóng dáng ở cửa.

Anh ta nhảy nhót vỗ tay, vừa phấn khích vừa vui vẻ giơ ngón tay ra:

"Mau nhìn kìa, có ngựa to!"

"Tôi muốn cưỡi ngựa to!"

Đẹp lắm, không ngốc sớm, không ngốc muộn, lại cứ thích ngốc vào lúc này.

Hàn Thần nhấc chân định xông ra cửa, Dã Ca sợ hãi ôm chặt lấy eo anh ta.

Thấy việc cưỡi ngựa to bị ngăn cản, Hàn Thần tức giận.

"Người xấu! Người xấu cướp ngựa to của tôi!"

Là một thiếu gia giàu có giỏi đủ các môn thể thao, thể chất của Hàn Thần vượt xa người thường.

Dã Ca bị anh ta vung cho hai đấm, m.á.u mũi túa ra, trông vừa thảm hại vừa đáng sợ.

Lúc này ngay cả Hàn Trạch cũng hoảng hốt:

"A Thần, mau buông tay ra!"

"Em làm gì vậy, đừng cắn, Dã Ca đang cứu em đó!"

"Thình, thình, thình!"

Tiếng bước chân lại vang lên.

Phía sau tượng Napoleon, Đại Vũ đạp lên những mảnh gạch vỡ từng bước tiến lại gần.

Bên địch:

Tượng đồng Napoleon cưỡi ngựa cao bốn mét, trong tay còn có một thanh kiếm đồng nhìn vô cùng sắc bén.

Tượng Đại Vũ bằng đá granite cao hơn ba mét.

Bên ta:

Hai người rưỡi.

Tôi và Tống Phi Phi hai người, Dã Ca tính nửa người.

Ngoài ra, còn có một người què, một người ngốc, và một kẻ xui xẻo sắp chết.

Toàn là những kẻ kéo chân.

Như thế này thì đánh đ.ấ.m gì?

Hàn Đình Đình sợ hãi đến lạc cả giọng:

"Hắn, hắn, bọn họ đến rồi!"

"Phải làm sao đây?!"

Tôi ra hiệu cho Tống Phi Phi kéo Hàn Trạch lại, tiện tay nhặt lấy cây lau nhà bên cạnh xông về phía tượng Napoleon.

"Tôi đi nghênh chiến bọn chúng!"

Thấy tôi xông lên, Napoleon nắm chặt dây cương trong tay.

Con ngựa đồng tăng tốc lao về phía tôi, nơi nó đi qua, những viên gạch đắt tiền vỡ vụn từng tấc.

Loading...