Tống Phi Phi giơ bàn tay ra, tát gã quản lý béo như đánh cù quay khiến hắn xoay vòng vòng tại chỗ.
Tôi thở dài một tiếng, đợi cô ấy đánh gần xong thì tiến lên can ngăn:
"Đánh mấy chục cái là được rồi, buổi tối còn có chính sự."
Đưa Tống Phi Phi đi làm thêm, lần nào cũng từ kiếm tiền biến thành kiếm chuyện.
Người ta đi làm đường càng đi càng rộng, tôi thì càng đi càng hẹp.
Tống Phi Phi đánh xong gã quản lý béo, gã đàn ông vừa nãy còn nằm trên đất đã xoa mặt lặng lẽ đứng dậy.
Mấy tên côn đồ khác cũng không la hét nữa, đều ngây như phỗng đứng một bên.
Gã quản lý béo vốn đã béo, giờ mặt lại đỏ lại sưng, đóng yêu lợn cũng không cần hóa trang.
Hắn cúi người nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, kéo giọng hét to:
"Bắt hai đứa chúng nó lại! Nhốt vào kho cho tao!"
"Đợi hoạt động kết thúc, báo cảnh sát ngay!"
Gã quản lý béo vẫn rất chuyên nghiệp, đến lúc này rồi, còn không quên hoạt động do khu vui chơi tổ chức.
Mấy tên lưu manh thấy chúng tôi ngay cả quản lý cũng dám đánh thẳng mặt, không ai dám nhắc đến chuyện bồi thường nữa.
Chúng trao cho nhau một ánh mắt, rồi tất cả đều ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Bảo vệ mặc đồ cosplay âm sai, áp giải hai chúng tôi đi về phía nhà kho.
Có vài du khách hiếu kỳ, đứng một bên chỉ trỏ chúng tôi:
"Mau xem, âm sai bắt Nhiếp Tiểu Thiện và Hắc Sơn lão yêu kìa."
"Trong phim có cảnh này sao? Sao tôi không nhớ nhỉ…"
Đội trưởng đội bảo vệ năm nay ngoài ba mươi, dáng người không cao nhưng rất vạm vỡ.
Mọi người đều gọi anh ta là đội trưởng Lưu, nghe nói là người thân của vợ gã quản lý béo.
Thấy chúng tôi lề mề không chịu đi, anh ta trực tiếp tiến lên túm lấy cánh tay tôi, ngón tay còn vuốt ve cổ tay tôi hai cái, lộ ra nụ cười dâm đãng:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Hai cô nhóc này thật không sợ chết."
"Các cô biết em rể của quản lý là ai không?"
"Tôi nói cho các cô biết, em rể của quản lý họ Tống, là họ Tống của tập đoàn Tống thị giàu nhất thành phố này đấy!"
Tôi vốn định vặn ngược tay lại, chuẩn bị bẻ gãy tay anh ta, nghe thấy lời này, tôi dừng động tác:
"Anh nói ai?"
Đội trưởng Lưu càng đắc ý, đôi lông mày rậm rạp gần như muốn dựng ngược lên:
"Tập đoàn Tống thị, cô chưa nghe bao giờ à?"
"Ở thành phố chúng ta, những trung tâm thương mại, bệnh viện, khu dân cư, phố đi bộ nổi tiếng một chút đều là của Tống thị."
"Nhà họ, được mệnh danh là Tống nửa thành phố, thế lực ngút trời, thông tận trung ương!"
"Đến lúc đó quản lý chỉ cần nói vài câu, hai cô sẽ phải ăn cơm tù!"
Mỗi khi đội trưởng Lưu nói một câu, sắc mặt Tống Phi Phi lại càng đen đi một phần.
Đến cuối cùng, đã đen như đáy nồi.
Tôi mím môi, cố gắng không để mình bật cười: "Vị Hắc Sơn Lão Yêu này, nghe thấy chưa, người nhà họ Tống muốn bắt cô đi tù kìa!"
Tống Phi Phi là con gái một của chủ tịch tập đoàn Tống thị, là người thừa kế duy nhất của Tống thị.
Không biết em rể của gã quản lý béo này là anh em họ nào của Tống Phi Phi.
Dù sao thì cũng là người thân của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-289-ram-thang-bay-4.html.]
"Sợ rồi chứ gì?"
"Tống gia muốn đối phó với dân thường, chẳng khác gì bóp c.h.ế.t một con kiến."
"Nhưng mà, tôi là anh vợ của quản lý, người này ấy mà, nghe lời tôi nhất."
"Lát nữa thái độ của các cô mà tốt một chút, tôi sẽ giúp các cô cầu xin..."
Ánh mắt dâm tà của đội trưởng Lưu tùy ý lướt trên người chúng tôi, chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng.
Tôi ghét bỏ bĩu môi với Tống Phi Phi: "Tặc, người thân nhà cậu..."
Tống Phi Phi nổi giận, giơ tay tát một cái vào mặt đội trưởng Lưu:
"Ăn nói vớ vẩn! Người thân nhà anh!"
Tôi nắm lấy cổ tay đội trưởng Lưu, dùng sức bẻ một cái:
"Người thân nhà anh!"
Chúng tôi chắc chắn sẽ không đi theo đến nhà kho rồi.
Hôm nay hoạt động du viên buổi tối, mười một giờ mới đến cao trào.
Nửa đêm giờ Tý, quỷ môn quan mở rộng.
Trong viên sẽ đồng thời diễn ra hai vở đại hí Bách Quỷ Dạ Hành và Âm Binh Tá Đạo.
Phải nói rằng, người lên kế hoạch cho khu vui chơi giải trí này cũng có chút tài cán.
Tôi và Tống Phi Phi đánh xong đội trưởng Lưu, bỏ chạy thục mạng.
Du khách còn tưởng chúng tôi đang tổ chức hoạt động gì đó, nhiệt tình giúp bảo vệ chỉ đường.
"Nhiếp Tiểu Thiện và Lão Lão chạy về phía bên kia kìa!"
Bộ tóc giả và quần áo này, thực sự quá nổi bật.
Đặc biệt là tôi mặc một thân bạch y, trong đêm tối giống như đom đóm vậy, vô cùng dễ thấy.
Quần áo ban đầu của chúng tôi đều để trong phòng hóa trang, vì vậy sau khi tôi và Tống Phi Phi chạy vòng quanh mấy vòng, cắt đuôi mọi người rồi lại đến phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang chỉ có một cô gái mặc đồ cổ trang, đang đối diện với gương lặng lẽ chải đầu.
Một cái, rồi lại một cái.
Thấy tôi và Tống Phi Phi xông vào, cô ấy cũng không nói gì, cứ tự mình làm việc của mình.
Cô gái rất trẻ, trông cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt thanh tú, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo.
Môi tô son đỏ chót, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô ấy.
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, vòng qua cô ấy, chậm rãi tiến lại gần tủ quần áo.
"Cô có thấy giày của tôi không?"
"Một đôi giày thêu màu đỏ."
Tôi không nói gì, Tống Phi Phi cũng cúi đầu không nhìn cô ấy.
Giọng nói của cô gái khàn khàn và thô ráp, nghe hoàn toàn không giống giọng của một người ở độ tuổi của cô ấy.
Thấy chúng tôi không để ý đến mình, cô gái tiếp tục hỏi:
"Cô có thấy giày của tôi không?"
"Rầm!"
Cánh cửa phòng hóa trang bị đạp mạnh, đội trưởng Lưu dẫn theo hai bảo vệ, thở hồng hộc vịn lấy bàn:
"Tôi, tôi biết ngay là các cô ở đây mà!"
"Đồ tiện nhân, không biết điều!"
"Chạy đi, sao các cô không chạy nữa?!"