Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 385: Bốc Nhầm Mộ Thái Công 1
Cập nhật lúc: 2025-06-05 12:23:36
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quê của một người bạn tôi có tục cải táng rất lạ.
Cửu thiên cửu táng, thập táng vạn niên. Càng cải táng nhiều lần, gia trạch càng hưng vượng.
Nhưng từ sau khi cải táng lần trước, nhà anh ta liên tục gặp vận rủi.
Bất đắc dĩ, anh ta tìm tôi giúp đỡ.
Tôi mở hũ đựng cốt ra xem: "Nhà anh cải táng mấy lần rồi?"
"Ba lần."
"Trâu bò thật đấy, ba lần đều cải táng nhầm cốt!"
Người thứ nhất họ rước nhầm về là một bà cụ, nhập vào mẹ anh ta, người thứ hai là một tên lưu manh đến cả con cái cũng không cần, nhập vào ông nội, người thứ 3 là một goá phụ không người thân. Một nhà 5 người, 3 quỷ, thêm một con ch.ó ma, quỷ này nhập vào người kia, đúng là càng ngày càng náo nhiệt mà. Thế mà họ còn định cải táng lần thứ 4. Lần này, không biết họ còn định rước ai về nữa đây.
***
Người Khách Gia vốn có tục lệ cải táng.
Cửu thiên cửu táng, thập táng vạn niên, càng cải táng nhiều lần, gia trạch càng hưng vượng.
Tống Phi Phi có một người dì gả về Mai Châu, lần cải táng này cô ấy là người nhà mẹ đẻ cùng đến xem lễ.
Tôi nhìn quanh bốn phía, vừa xem vừa gật gù trong lòng.
Mộ huyệt nằm trên một sườn đồi thoai thoải, địa thế cao mà không hiểm, vừa có thể nhìn xuống cảnh quan hùng vĩ xung quanh, vừa cho người ta cảm giác an ổn như núi.
Hai bên trái phải, có thế núi vây quanh, tạo thành thế "tả thanh long, hữu bạch hổ".
Một long hổ huyệt tốt như vậy, lại còn phải cải táng, bọn nhà giàu đáng ghét này.
"Giờ lành đến, động thổ!"
Tiếng thầy phong thủy vừa dứt, lập tức có hai thanh niên vạm vỡ cầm xẻng đào.
Ngôi mộ này chôn không sâu, đào chưa bao lâu đã thấy quan tài đen.
"Ái da!"
Một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự tĩnh lặng trên núi.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong quá trình cải táng, để tránh ánh nắng trực tiếp chiếu vào quan tài, xung phạm người đã khuất, người nhà sẽ dựng giàn che và phủ vải đỏ lên trên quan tài.
Có một chàng trai trẻ cao gần mét chín, từ đầu vẫn đứng im lặng bên cạnh, nhưng không biết là do trời nóng say nắng hay sao, anh ta đột nhiên trượt chân, cả người nhào về phía trước.
Cú nhào này, trực tiếp ôm lấy cây tre chống tấm vải đỏ. Cây tre đó cũng chỉ to bằng cổ tay, làm sao chịu nổi trọng lượng của anh ta.
Cây tre đổ xuống, anh ta bị vải đỏ quấn quanh người, cả người lăn xuống hố đất, cuối cùng đập vào lưng quan tài, phát ra một tiếng động lớn.
Sao lại có người vô dụng đến mức gây ra họa lớn đến vậy?
"Mẹ ơi, mẹ của tôi!"
"Bà ơi!"
"Dì ơi!"
Tống Phi Phi cũng kêu thảm một tiếng.
Mọi người cuống cuồng nhào tới, muốn kéo chàng trai trẻ từ trên nắp quan tài xuống.
Chàng trai trẻ vẫn đang điên cuồng vặn vẹo, cố gắng giải thoát bản thân khỏi vòng vây của lớp vải đỏ. Anh ta cao lớn, lại khỏe mạnh, một động tác thôi cũng đủ để quét ngang thiên quân vạn mã.
Những người muốn kéo anh ta lên, giống như bánh há cảo, ùm ùm rơi xuống hố.
"Rắc!"
Khi người thứ sáu ngã xuống hố, tôi nghe thấy tiếng nắp quan tài vỡ ra.
Thầy phong thủy sắp khóc đến nơi rồi.
"Thằng nhóc xui xẻo này!"
"Đừng động nữa! Nắp quan tài chịu không nổi rồi!"
Tên nhóc xui xẻo bị tiếng quát này làm giật mình, vùng vẫy càng dữ dội hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-385-boc-nham-mo-thai-cong-1.html.]
"Rắc rắc!!"
Nắp quan tài vỡ tan tành. Một hai ba bốn, tổng cộng bốn người cùng nhau rơi vào quan tài.
Tại sao chỉ có bốn người? Là vì quan tài đầy rồi, không chứa thêm được nữa.
Thật là một cảnh tượng khiến người ta phải than phục.
"Thằng ngốc này là ai?"
Tống Phi Phi mặt mày tái mét, giọng nói gần như nghiến ra từ kẽ răng.
"Trần Viễn Chương, cháu họ của ông ngoại tôi."
Tên này sao lại nghe quen quen nhỉ.
Nhớ ra rồi, là nhân vật mục tiêu của chúng ta lần này.
Trước đó, tôi và Tống Phi Phi bị ép tham gia một cái tà giáo phái Bái Nguyệt Hội gì đó.
Mấy ngày trước, họ giao cho chúng tôi một nhiệm vụ, bảo chúng tôi phát triển tuyến dưới, lôi kéo các gia tộc lớn vào hội.
Trong đó, mục tiêu đầu tiên là Trần gia tam phòng ở Mai Châu.
Ban đầu, tôi và Tống Phi Phi còn không hiểu.
Trần gia tam phòng đang dần suy tàn, tài lực nhân lực đều không thể so sánh với trước đây, tại sao nhất định phải lôi kéo họ vào hội.
Bây giờ thì đã hiểu rồi. Đứa ngốc vào hội ngốc, quá hợp lý.
"Bác à, cháu thật sự không cố ý."
"Cháu..."
"Cút! Cút cho khuất mắt tao!!!!"
Trần Viễn Chương ủ rũ cúi đầu, mặt mày xám xịt bị đuổi ra khỏi nhà.
Anh ta đã coi như may mắn rồi. Nếu anh ta không phải người trong nhà, bị đánh c.h.ế.t còn là nhẹ.
Lần cải táng này coi như bị phá hỏng hoàn toàn. Không chỉ phải chọn ngày lành khác để cải táng, con cháu còn phải quỳ ở linh đường đủ bảy ngày, tạ tội với tổ tiên.
Hơn nữa, trong bảy ngày này, tất cả mọi người đều không được ăn đồ mặn.
Nhìn bóng lưng Trần Chương Viễn ủ rũ rời đi, tôi cảm thấy người này đi đường cũng mang theo BGM bi thương.
"Này, Trần Viễn Chương, đợi đã!"
Trần Viễn Chương đầy hy vọng quay đầu lại.
"Tham gia Bái Nguyệt Hội không?"
Trong đôi mắt to của Trần Viễn Chương lộ ra vẻ ngu ngốc trong sáng: "Hả?"
"Phí thường niên chỉ có một nghìn vạn thôi."
"Hả?"
"Vào hội rồi, tặng cậu ba cân trứng gà, một thùng dầu."
"Hả?"
Tôi có chút không vui.
Chê ít à? Ba cân trứng gà và một thùng dầu này là tôi tự bỏ tiền túi ra đấy!
Trần Viễn Chương khóc rồi.
Tôi ít khi thấy một người đàn ông khóc trước mặt tôi một cách suy sụp như vậy, nước mắt nước mũi tèm lem, thậm chí còn thổi ra một bong bóng mũi khổng lồ.
Kinh vãi.
"Tôi không nên đến đây, hức hức."
"Hu hu hu, nếu tôi không đến tham gia cải táng, tôi đã không làm hỏng nắp quan tài của bà cả."
"Sao tôi lại xui xẻo thế này!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Tôi không muốn sống nữa!"
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh youtube em hà kể chuyện.