Chuyện là, ký chủ đại nhân đang sống trong một thế giới đầy rẫy những sự kiện nguy hiểm – dễ dàng va phải đủ loại chuyện phạm tội, lại còn có khả năng bị cuốn vào vòng xoáy liên lụy. Ví dụ như bữa tiệc chào mừng tân sinh viên sắp tới chẳng hạn, nếu xét theo tỷ lệ, thì xác suất gặp phải tình huống bất thường chắc chắn sẽ tăng cao.
Cộng thêm thân thể đặc biệt của Nhan Bạch, e rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. 144 gần như có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng bi thảm ấy: buổi tiệc náo nhiệt phút chốc biến thành hiện trường g.i.ế.c người đẫm máu, chỉ cần nghĩ thôi đã không dám tưởng tượng tiếp nữa – bất ngờ không? Kích thích không?
Thực tế mà nói, điều này không hề xa lạ, giống hệt lần trước khi cô ấy đi cắm trại ở ngôi làng nhỏ kia vậy.
Vừa dứt lời, 144 nhìn thấy Nhan Bạch đang từ từ nhấc chiếc thìa bơ lên khỏi miệng, ánh mắt bình tĩnh như không. Cô chậm rãi đưa tay lấy chiếc thìa, ăn nốt miếng bánh ngàn lớp cuối cùng trong hộp, như một chú thú cưng nhỏ vừa no đủ, lộ vẻ mặt mãn nguyện và ngây thơ đến mức đáng yêu. Sau đó, cô mới quay sang 144, giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Hửm? Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Nhan Bạch mở to, trong trẻo như nước hồ thu, nhìn thẳng vào 144, trên môi nở nụ cười tươi sáng, như thể không hề biết lo âu đời nào.
"À... ( ∩ - ∩ ) O... Không có gì đâu ạ, ký chủ đại nhân," 144 vội vàng lắc đầu, sau đó nhớ ra điều gì, lập tức bổ sung, "chỉ là... em muốn hỏi, tối hôm đó có phát livestream không ạ?"
"Có chứ, tất nhiên rồi."
Phiêu Vũ Miên Miên
144 liếc nhìn biểu cảm ung dung của Nhan Bạch, bỗng chốc hiểu ra — nó gần như tự trách mình vừa rồi lo lắng quá mức. Ký chủ nhà nó đâu phải người bình thường! Tư duy của cô ấy hoàn toàn khác biệt so với đám người bình thường ngoài kia. Làm sao lại sợ việc gây chuyện cơ chứ? Sở thích lớn nhất của ký chủ là gì? Là tạo phản, là khuấy động mọi thứ!
Nghĩ đến đây, 144 chợt nhớ đến các khán giả trong phòng livestream tương lai, họ còn lập hẳn một hội nhóm fan cuồng nhiệt cho Nhan Bạch, khẩu hiệu vào nhóm là…
“Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
“Gây chuyện, gây chuyện, gây chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-133.html.]
Chắc nó nhầm hệ thống rồi… chọn sai ký chủ rồi…
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc sống hàng ngày của Nhan Bạch dần trở nên có quy luật. Buổi sáng đi học, buổi trưa ăn xong phần bơ ngọt ngào do người của Kỷ Bạch Mặc mang đến, buổi chiều tan học lại cùng Quý Như Ngọc và mọi người luyện tập kịch sân khấu cho lớp.
Một ngày trước lễ khai mạc tiệc chào đón tân sinh viên, tại nhà họ Kỷ.
"Dạo này sao con bé lại về trễ vậy? Nó đang bận cái gì à?" Quý Hàm Yên, mẹ của Quý Như Ngọc, vừa đặt bát canh nóng hổi xuống bàn vừa thở dài hỏi.
"Con đang chuẩn bị cho buổi tiệc chào đón tân sinh viên, lớp tụi con định biểu diễn một vở kịch sân khấu, nên đang tích cực luyện tập." Quý Như Ngọc đáp lại.
"Lớp 7/3 trước đây không phải rất hỗn loạn sao? Sao lần này lại đoàn kết được để cùng nhau làm kịch?" Quý Hàm Yên tỏ vẻ nghi hoặc.
"Bởi vì…" Quý Như Ngọc định trả lời, nhưng chợt dừng lại, ánh mắt dịu dàng khi nghĩ đến Nhan Bạch. Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang phía trên – từng tiếng “cộp cộp” đều dồn dập vang vọng trong không gian yên tĩnh, mỗi bước đi như chạm vào nhịp tim người nghe, khiến không khí trong căn phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Quý Như Ngọc và mẹ anh đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Xuất hiện đầu tiên là một thân hình mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, phong thái quý phái toát ra từ tận xương tủy. Ánh mắt đào hoa sau cặp kính sắc bén, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, bàn tay thon dài vuốt nhẹ lan can cầu thang, từng bước chậm rãi tiến xuống.
Kỷ Bạch Mặc dừng lại giữa cầu thang, giọng lười biếng, trầm ấm vang lên:
"Như Ngọc, tiệc chào đón tân sinh viên là chuyện gì vậy?"
"Chú nhỏ..." Quý Như Ngọc vội đứng dậy, nét mặt có chút căng thẳng.
Tất cả những người hầu trong nhà, kể cả bà v.ú già, đều cúi đầu thật thấp khi Kỷ Bạch Mặc xuất hiện, sâu trong đáy mắt là sự kính sợ không thể giấu nổi.