A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 295: Lại có một vị huyết mạch yêu hoàng?
Cập nhật lúc: 2025-10-05 07:47:00
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Tri Nhai dẫn A Chiêu cùng đến Tĩnh Tâm Đàm, đầu A Chiêu và Lý Kinh Tuyết:
“Viên đan d.ư.ợ.c đó thể dùng ở trong , sẽ ở bên ngoài hộ pháp cho các ngươi.”
Trước khi A Chiêu và Lý Kinh Tuyết lên đường đến cực Bắc chi địa tìm , họ cho Lục Tri Nhai rằng họ luyện một viên bán thành phẩm đan dược, lẽ thể tiêu trừ tâm ma của Diệp Phong Dương.
Trong Kiếm Tông, Lục Tri Nhai là hiểu rõ tình trạng của tiểu sư thúc nhất.
Nếu viên bán thành phẩm thật sự thể giải quyết vấn đề của Diệp Phong Dương, ông lập tức dập đầu tạ ơn A Chiêu và Lý Kinh Tuyết.
Tâm ma của tiểu sư thúc nào dễ dàng tiêu diệt như .
Nếu đơn giản, sư phụ và tiểu sư thúc bọn họ chẳng quyết định như thế.
Nhớ chuyện cũ, gương mặt già nua của Lục Tri Nhai tự giác hiện lên vài phần sầu muộn, ông dặn dò A Chiêu và Lý Kinh Tuyết:
“Nếu giữa chừng cảm thấy chỗ , hai lập tức bỏ mặc tiểu sư thúc mà chạy ngoài ngay.
Yên tâm, trận pháp trong Tĩnh Tâm Đàm bày chuyên nhằm tiểu sư thúc, chạy thoát .”
Diệp Phong Dương: …
Không ảo giác, rõ ràng mặt đều cho rằng sẽ phát điên bất cứ lúc nào.
A Chiêu đầu tiên tiến Tĩnh Tâm Đàm, phát hiện bên trong là băng lạnh, ngay cả thở phun cũng trắng xóa.
Diệp Phong Dương nơi , thấy cảm giác quen thuộc, dường như thường xuyên ở đây.
lúc A Chiêu còn đang quan sát, Diệp Phong Dương từ phía cô bé bước lên, đến một băng diện bằng phẳng, vung nhẹ áo bào xếp bằng xuống.
Động tác liền mạch như nước, giống như lặp cả trăm .
A Chiêu kinh ngạc , Diệp Phong Dương ngẩng mắt cô bé:
“Đan dược?”
A Chiêu sang a nương, Lý Kinh Tuyết khẽ gật đầu.
Cô bé liền lấy từ túi trữ vật màu thiên thanh một viên Tiêu Ma Đan méo mó, trông như một cục đất cháy sém.
Diệp Phong Dương viên đan kỳ quái mặt, trầm mặc.
“A cha?”
A Chiêu nghiêng đầu gọi.
Hắn nhận lấy, ngắm nghía trong tay, ngẩng đầu cô bé.
Ánh mắt thoáng dừng nơi túi trữ vật bên hông:
“Túi trữ vật lắm.”
“Là a cha thêu cho con.”
A Chiêu nhắc nhở:
“Đừng đ.á.n.h trống lảng, mau ăn .”
Diệp Phong Dương: …
Tiểu Bạch gõ gõ băng lạnh móng:
“Hắn ăn thì ngươi nhét thẳng miệng .”
Mắt A Chiêu sáng lên:
“Ý đó.”
Diệp Phong Dương: ……
“Ta ăn.”
Nói xong, đưa đan d.ư.ợ.c lên miệng.
ngay lúc sắp nuốt xuống, động tác khựng , nhắm mắt, mở .
Đôi mắt đen biến thành đỏ rực.
Đôi mắt đỏ sâu thẳm cô bé:
“Ta ăn…”
“Choang!”
Sau đầu đau nhói, liền thấy Lý Kinh Tuyết đang vung lò luyện đan tiếp tục nện xuống.
Hắn giận dữ:
“Nữ nhân , đừng quá đáng! Thật sự nghĩ sẽ nổi giận… ưm.”
Lý Kinh Tuyết thấy sang, lập tức ném cái lò sang một bên, bước nhanh đến, đoạt lấy đan d.ư.ợ.c trong tay, nhân lúc đang mở miệng thì nhét , tay còn giữ chặt cằm , ép nuốt xuống.
Hầu kết của chuyển động mấy cái, đan d.ư.ợ.c trôi xuống.
Lý Kinh Tuyết vẫn giữ chặt một hồi lâu mới buông tay.
Đôi mắt đỏ ho khan mấy tiếng, đưa tay định móc họng để nôn .
Tiểu Bạch bên cạnh nhắc nhở:
“Vô ích thôi, Tiêu Ma Đan tan, ngươi nôn chẳng .”
“Haha…”
Đôi mắt đỏ lớn, đảo mắt từng , dừng A Chiêu:
“Ngươi ghét đến thế ? Ngươi tưởng a cha ngươi là ?
Nếu những chuyện , thể sinh ?”
Hắn đợi cô bé đáp, trong mắt đầy điên cuồng:
“Ta cho ngươi , Diệp Phong Dương chính là kẻ phản sư diệt tổ!
Hắn thể g.i.ế.c sư phụ, g.i.ế.c sư sư tỷ, thì sớm muộn gì cũng g.i.ế.c các ngươi…”
A Chiêu sững :
“Cái gì?”
“Hãy , tránh xa a cha ngươi, nhất là đoạn tuyệt quan hệ với .”
Đôi mắt đỏ dịu giọng khuyên nhủ.
Lý Kinh Tuyết cau mày:
“Ngươi bậy, Dương Trần Thiên Tôn thể ?”
“Sao ?
Ngàn năm , Kiếm Tông vẫn là nhất tông môn, thiên hạ cao thủ vô .
Hắn cùng sư phụ, sư sư tỷ chiến trường, cuối cùng chỉ còn sống sót, đạt danh vọng cùng địa vị.
Các ngươi đoán là vì ?”
Lý Kinh Tuyết trầm giọng:
“Ta tin lời ngươi.”
Hắn nhạt:
“Tùy ngươi.”
Rồi A Chiêu:
“Ta khá thích ngươi, luôn cảm thấy quen thuộc và thiết.
Đáng tiếc, về e là khó gặp . Hay để a cha ngươi ?”
A Chiêu lắc đầu:
“ ngươi a cha.”
Dù gương mặt a cha, nhưng .
Nụ nơi khóe môi thoáng cứng :
“Hắn g.i.ế.c nhiều như , ngươi vẫn nhận ?
Lúc đó cầm Huyền Viễn kiếm, một kiếm đ.â.m xuyên tim sư phụ…”
Lời dứt, thể nghiêng ngã, mắt mang bất cam:
“…Đáng ghét, đan d.ư.ợ.c c.h.ế.t tiệt.”
Hắn ngất xỉu.
A Chiêu và Lý Kinh Tuyết ngẩn đó.
Tiểu Bạch tiến lên, lấy móng gõ gõ mặt :
“Này, đừng vội ngất, xong chứ.”
Diệp Phong Dương phản ứng, như c.h.ế.t .
Lý Kinh Tuyết cảm thấy kéo áo , cúi xuống liền thấy nhi nữ từ lúc nào đến gần, nắm chặt áo nàng.
Nàng xoa đầu cô bé:
“Hắn là tâm ma của a cha con, lời chắc là thật.
Đợi a cha con tỉnh , nhớ ký ức tiếp.”
Đôi mắt trong veo của A Chiêu đầy lo lắng, khẽ gật đầu:
“Được. Bao giờ a cha mới tỉnh ?”
Lý Kinh Tuyết Tiểu Bạch, nó buông móng:
“Đợi tiêu hóa thôi. Tâm ma diệt thì tỉnh.”
A Chiêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-295-lai-co-mot-vi-huyet-mach-yeu-hoang.html.]
“Bao lâu?”
Tiểu Bạch:
“Nếu nặng thì mười ngày nửa tháng, nhẹ thì hai ba ngày.”
A Chiêu:
“Sẽ di chứng chứ?”
Tiểu Bạch:
“Chắc là .”
A Chiêu: …
Tiểu Bạch đầu:
“Dù cũng nuốt , nếu thì tính .”
A Chiêu:
Ồ, cũng .
...
Trong lúc ba đợi Diệp Phong Dương tỉnh ở Tĩnh Tâm Đàm, bên ngoài, Tiểu Hôi đầu, kiên nhẫn mà phun khí đám yêu tộc theo :
“Chíp!”
Đừng theo .
Vũ Nhất khổ sở:
“Điện hạ, chúng là vì an của ngài.”
Tiểu Hôi:
“Chíp!”
Không cần, Kiếm Tông là nhà , an .
Vũ Nhất:
“Ở đây nhân loại, nhân loại xảo trá hiểm độc.”
Tiểu Hôi:
“Chíp.”
Nhân loại quả xảo trá, nhưng đa phần Kiếm Tông là .
Vũ Nhất: …
Cái gì, rốt cuộc Kiếm Tông cho điện hạ uống mê hồn canh gì ?
“Chíp!”
Hơn nữa, ai Kiếm Tông nhân loại, còn bạn .
Vũ Nhất bất ngờ:
“Trong Kiếm Tông còn yêu tộc?”
lúc , tiếng chim kêu vang, gió nổi lên, cuốn bụi đất và lá khô.
Tiểu Hôi hưng phấn vỗ cánh:
“Chíp chíp~”
Bạn đến .
Vũ Nhất nheo mắt lên trời, thấy một con linh hạc to lớn, dang cánh bay lượn một cách thanh lịch và khiêm nhường, đó hạ xuống mặt Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi vui vẻ chạy đến:
“Chíp chíp~ ”
Thập Tam Hạc~
Thập Tam Hạc Tiểu Hôi lớn hơn nhiều, nghiêng đầu, trong mắt lóe lên an ủi:
“Chíp!”
Cuối cùng ngươi cũng lớn thêm chút .
Tiểu Hôi:
“Chíp chíp~”
Ngươi đúng, ăn nhiều, việc, ngủ nhiều.
Thập Tam Hạc đắc ý ngẩng đầu:
“Chíp chíp!”
Ta mà, thật.
Tiểu Hôi:
“Chíp~”
Còn nữa, nè, phun lửa .
Nói xong, nó há miệng phun một đoàn lửa nhỏ.
Thập Tam Hạc gật đầu hài lòng:
“Chíp chíp!”
Không tệ, quả nhiên là đứa trẻ bảo hộ, cuối cùng cũng phun lửa.
Tiểu Hôi:
“Chíp chíp~”
lửa nhỏ quá, ngươi dạy phun to hơn ?
Thập Tam Hạc:
“Chíp chíp!”
Đơn giản thôi, hít sâu một , phun mạnh .
Nói xong, nó phun một đoàn hỏa diễm rực nóng.
Tiểu Hôi:
“Chíp chíp~”
Oa, Thập Tam Hạc lợi hại quá!
Cả hai ríu rít trò chuyện.
Vũ Nhất kinh hãi con hạc phun lửa.
Không vì nó lớn hơn hạc khác, cũng vì ba cọng lông mào đỏ chói bất phàm đầu.
Mà bởi vì Du Ngư Châu bên hông trong khoảnh khắc hạc phun lửa, nóng rực, phát sáng đỏ rực.
Con hạc cũng huyết mạch liên quan đến bệ hạ ?
Không, hỏa diễm của nó còn mạnh hơn điện hạ…
“Vị hạc …”
Vũ Nhất tiến lên, định trò chuyện.
Thập Tam Hạc liếc một cái, sang hỏi Tiểu Hôi:
“Chíp chíp?”
Ngươi quen con hổ ?
Tiểu Hôi:
“Chíp!”
Không lắm.
Thập Tam Hạc:
“Chíp?”
Đánh ?
Tiểu Hôi do dự:
“Chíp...”
Chắc là…
Nghe , Thập Tam Hạc lập tức há miệng phun lửa về phía Vũ Nhất.
Ngọn lửa ập đến khiến hoảng hốt, vội lăn sang một bên tránh .
Tiểu Hôi chậm rãi bổ sung nốt:
“...Chíp.”
… .
Thập Tam Hạc: ……
Nó ngậm miệng, sang Tiểu Hôi:
“Chíp chíp?”
Ngươi cố ý ?
Tiểu Hôi vô tội, chút ngượng ngùng:
“Chíp chíp?”
Ta ngờ ngươi phun nhanh . Hắn đắc tội gì ngươi ?
Thập Tam Hạc hừ một tiếng, kể rằng mấy năm từng trừ hết lương tháng vì mải mổ lông linh thú nhà .
Nó thù dai.