Ác Độc Giống Cái Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 61: Mê hồn canh
Cập nhật lúc: 2025-08-01 16:45:33
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần , Tuyết Ẩn Chu hề ý định g·iết c·hết Thẩm Đường, chỉ là cho cô một bài học.
ngờ suýt nữa thì thất thủ g·iết cô.
Thẩm Ly thấy Tuyết Ẩn Chu đang do dự dám tiến lên cách đó xa, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý. Hắn thấp giọng hỏi: “Tiểu Đường, em rơi xuống sông?”
“Là ném cô xuống sông.”
Khoảnh khắc giọng trầm thấp lạnh băng vang lên lưng, cơ thể Thẩm Đường đột nhiên cứng , giống như một con chuột mèo chằm chằm, sắc mặt lập tức tái nhợt, móng tay siết chặt lòng bàn tay.
Thẩm Ly nhận thấy cơ thể cô cứng đờ, lập tức hiểu tất cả. Sắc mặt sa sầm, đầu ngón tay xẹt qua một luồng hỏa lực, ngăn cản bước chân của Tuyết Ẩn Chu.
Thẩm Ly dậy tiến lên, đối đầu với Tuyết Ẩn Chu. Thân hình cao lớn, thon dài của vặn che chắn cho Thẩm Đường phía .
“Ẩn Chu, quá đáng , càn cũng giới hạn.” Sắc mặt Thẩm Ly nặng nề, còn nụ ôn hòa thường ngày.
Tuyết Ẩn Chu thấy Thẩm Ly đang bảo vệ Thẩm Đường, sắc mặt kỳ quái, nhếch môi châm chọc: “Cho dù động cô , cho rằng ngăn ?”
Thẩm Ly khẽ : “Anh cứ thử xem.”
Hai giằng co, căng thẳng như dây đàn.
Thẩm Đường sắc mặt kinh ngạc, ngờ Thẩm Ly thực sự bảo vệ cô. Nhớ lúc nãy dịu dàng ôm lấy cô, lời an ủi nhẹ nhàng, trong lòng cô dấy lên một chút rung động.
cô rõ Thẩm Ly thích cô, dù cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nguyên chủ từ nhỏ, ít nhiều gì cũng chút tình nghĩa, dĩ nhiên thể trơ mắt ngoài bắt nạt vị của .
Tuyết Ẩn Chu lạnh lùng Thẩm Ly, khinh thường nhếch môi: “Chỉ bằng ? Còn xứng là đối thủ của .”
“Vậy thêm ba chúng thì ?” Từ sâu trong rừng bước ba hình cao lớn, thẳng tắp, chính là Tiêu Tẫn, Già Lan và Lục Kiêu. Bọn họ cũng chung một chỗ với Thẩm Ly, tạo thành thế giằng co với Tuyết Ẩn Chu.
“Là ngươi gọi họ đến?” Sắc mặt Tuyết Ẩn Chu càng trở nên u ám và kỳ quái, khí thế lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đám ngu ngốc giống cái đó cho uống mê hồn canh , mà bảo vệ cô như ?
Giữa những mạnh mẽ luôn sự ngưỡng mộ lẫn . Tuyết Ẩn Chu ghét Thẩm Đường đến tận cùng, nhưng đối với mấy tên thú phu của cô thì vẫn coi trọng, cũng từng vài sinh t·ử, quan hệ , nhưng ngờ bọn họ cũng trở nên ngu ngốc như , con béo lừa gạt bằng những lời đường mật giả tạo.
“Các ngươi đừng quên những chuyện cô !” Ánh mắt Tuyết Ẩn Chu lạnh băng, phẩy tay chỉ về phía Tiêu Tẫn, gằn từng chữ: “Lén bỏ thuốc ngươi, ý đồ bất chính.”
Hắn sang Thẩm Ly: “Vì di sản của ngươi, bỏ độc cơm của ngươi, màng tình nghĩa .”
Ngón tay thon dài như ngọc của chỉ về phía Già Lan và Lục Kiêu, giọng đầy trào phúng: “Ép buộc các ngươi kết hôn, tiêu xài hết tài sản của các ngươi. Giống cái đê tiện, vô sỉ, lòng tham đáy, nhiều chuyện ghê tởm như , chẳng lẽ các ngươi đều quên hết ?”
Thẩm Đường Tuyết Ẩn Chu kể hết những t·ội ác của nguyên chủ, trong lòng phẫn nộ bất lực. Những chuyện “cô ” quả thật đều , nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch .
“Trên đời giống cái nào mà lúc phạm sai lầm, chỉ cần nàng hối cải, cuộc sống thể vá víu là .” Đôi mắt Thẩm Ly sa sầm, ngắt lời Tuyết Ẩn Chu, tủm tỉm: “Chúng là thú phu thì bao dung hơn, thể nhỏ mọn, tính toán chi li.”
Những lời mỉa mai khiến ngay cả Tiêu Tẫn, Lục Kiêu và Già Lan cũng liếc con cáo thối một cách kỳ quái. Con cáo từ bao giờ dễ chuyện như ?
Con béo lẽ nào thật sự cho uống mê hồn canh?
Lục Kiêu trầm ngâm một lát, thờ ơ gật đầu: “Hiện giờ Thẩm Đường hơn nhiều, chỉ cần cô trở như nữa, thể bỏ qua chuyện cũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-giong-cai-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-61-me-hon-canh.html.]
Tiêu Tẫn khoanh tay ngực, nhếch môi: “Con béo chỉ mới bắt nạt, khác phần.”
Già Lan khẽ nhíu mày, nhớ chuyện ngày hôm đó, trong mắt hiện lên một tia tự nhiên, sắc mặt bình tĩnh nhàn nhạt : “Nói gì thì , cô cũng đáng c·hết.”
Tuyết Ẩn Chu tức đến bật .
Thẩm Ly thu nụ , lạnh lùng , nhanh chậm: “Thẩm Đường dù cũng là chủ của chúng , Tuyết Ẩn Chu, nghĩ cho kỹ, đừng để cảm xúc lấn át hành động.”
Tuyết Ẩn Chu im lặng , hai tay siết chặt, để lộ sự giận dữ trong lòng .
Thẩm Ly nhíu mày: “Có một việc, khác nhiều cũng vô dụng, là… Tiểu Đường giải thích?”
“ cô ngụy biện!” Tuyết Ẩn Chu xoay rời , liếc Thẩm Đường một cái lạnh lùng, trào phúng : “Ngươi đúng là thủ đoạn, khiến bọn họ đều về phía ngươi, lắm!”
“Chỉ mong họ thể bảo vệ ngươi mãi mãi, đừng để tìm cơ hội tay.”
Nói xong, bóng dáng biến mất. Thẩm Đường rùng một cái thật mạnh.
Công lược lâu như , cảm thấy con rắn càng ngày càng ghét cô, hận thể trừ khử cô cho sảng khoái?
Phiêu Vũ Miên Miên
Thẩm Ly, Tiêu Tẫn, Lục Kiêu, Già Lan cũng đều sắc mặt khác , nên thở phào nhẹ nhõm, là nên căng thẳng.
Thực lực của Tuyết Ẩn Chu cực mạnh, nếu thực sự g·iết Thẩm Đường, bốn họ cũng chắc chắn ngăn .
Ánh mắt Già Lan phức tạp dừng Thẩm Đường. Nhìn quen bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh của giống cái , đây là đầu tiên thấy cô chật vật đáng thương đến .
Sau khi tỉnh hôm đó, cứ tưởng may mắn thoát một kiếp, nhưng tra camera giám sát mới Thẩm Đường đến phòng. Mặc dù trong lòng tin, nhưng cũng thể thừa nhận, ngày hôm đó chính Thẩm Đường tiến hành xoa dịu tinh thần cho .
Từ ngày đó, cảm xúc của đối với cô trở nên phức tạp. Hắn khẳng định sẽ thích con béo , nhưng cũng còn ghét cô như nữa.
“Ngày đó cảm ơn em.” Già Lan xong một cách gượng gạo, vành tai ửng đỏ, xoay định rời : “Loài ô nhiễm ở chỗ còn g·iết xong, .”
Tiêu Tẫn và Lục Kiêu cũng định rời .
Từ trong rừng phía truyền đến động tĩnh.
Mấy trăm thú nhân bao vây họ.
Từ trong đám , thành chủ, Bạch Tích, và một giống cái mặt quấn đầy băng gạc bước , chính là Sử Nhân với ánh mắt đầy hận ý ngút trời.
Sử Nhân màng đến hình tượng của , đôi mắt đầy tơ m·áu trừng trừng Thẩm Đường, phát tiếng điên loạn: “Con xí đáng c·hết, tao xem mày còn chạy !”
“Thành chủ đây là ý gì?” Thẩm Ly về phía đội quân hùng hậu, rõ ràng là đến ý .
“Chuyện đến nước , các ngươi đừng vòng vo với lão phu nữa. Ngoan ngoãn giao nộp nguồn năng lượng trung tâm, còn thể tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu , đừng trách tay bắt giữ!” Thành chủ Sử Luân bước nhanh về phía một bước, áp lực cấp 8 đổ ập xuống. Các thú nhân cấp thấp lập tức áp bức đến nghẹt thở, thể thấy thực lực của khủng khiếp đến mức nào!
Ngay cả Thẩm Ly và đồng bọn cũng cảm nhận áp lực.
“Cáo thối, ngươi dẫn con béo , chỗ để chúng cản .” Tiêu Tẫn chằm chằm thành chủ đang dốc lực, lắc cổ tay kêu rắc rắc. Rõ ràng cấp bậc thấp hơn đối phương, nhưng hề sợ hãi chút nào, đôi mắt vàng lóe lên ý chí chiến đấu hưng phấn.
Khóe miệng Thẩm Ly giật, lười bận tâm đến cách xưng hô của con báo c·hết tiệt . Hắn dẫn Thẩm Đường chạy về phía , đột phá một con đường sống.
Sắc mặt thành chủ lạnh lùng u ám, còn vẻ ôn hòa đôn hậu thường ngày: “Hôm nay, các ngươi đừng hòng chạy thoát một ai!”