Ác Độc Giống Cái Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 72: Lương tâm của con báo thối
Cập nhật lúc: 2025-08-01 16:47:19
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không giống đực nào cam chịu giống đực khác so sánh. Huống chi là một giống cái ! Quả thật Gia Lan thích Thẩm Đường, nhưng cô dù cũng là một giống cái. Lời ngay lập tức kích hoạt bản năng hiếu thắng của giống đực trong !
Luận về dung mạo, luận về địa vị, thể thua kém mấy tên thú phu ? Kể cả về vóc dáng, đang trong thời kỳ phát triển, từ nhỏ nuông chiều, từng trải qua công việc nặng nhọc. So với những tên đàn ông thô lỗ xuất từ quân đội thì kém hơn là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối là tồi! Tám múi cơ bụng, cơ liên sườn, cái gì cũng . Ở hải vực, bao nhiêu giống cái quý tộc gả cho , mà "bà béo" xí dám chê bai !
Cô tự tiểu mà soi gương bản ! Cô lấy cái gan đó?!
Gia Lan lạnh lùng nhếch môi, "Cô nhất là , nếu sẽ ném cô từ cửa khoang xuống!"
Thẩm Đường thấy ánh mắt g.i.ế.c của , trong lòng chút rụt rè, nhưng ngoài miệng vẫn chịu thua, "A, giỏi thì cược , xem tối nay chạm . Cô đây hứng thú với 'chó gầy'!"
Gia Lan tuy "chó gầy" nghĩa gì, nhưng thông minh cũng đó chắc chắn lời . Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo đáng sợ hơn, hận thể lăng trì cô.
Hệ thống vội vàng nhắc nhở: [Ký chủ, đừng kích thích nữa, vất vả lắm mới tích lũy thiện cảm, sắp tụt dốc !]
Thẩm Đường thành công lời cảnh cáo dọa cho sợ, nhanh chóng chui chăn, lưng với . Gia Lan dùng ánh mắt hung tợn như lăng trì cô thêm một nữa, mới giường, đeo bịt mắt , coi như chuyện gì.
Hai đều coi đối phương là khí, cũng coi như bình an vô sự qua một đêm.
Đến tối ngày thứ tư.
Đến lượt Tiêu Tẫn.
Chỉ còn thiếu một , trốn cũng .
Hai mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng gì, khí ngại ngùng đến lạ.
Tiêu Tẫn giật giật thái dương, định mở cửa bỏ trốn, "Tối nay cô ngủ một ở đây , khoang hành khách ngủ đất."
"Không , ngoan ngoãn ở trong phòng cho , cả!" Thẩm Đường vội vàng chạy đến ngăn , mặt dày , "Anh khoang hành khách, cũng khoang hành khách. Dù tối nay hai chúng ở cùng một chỗ!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tẫn lóe lên một tia nguy hiểm. Hắn mỉa, giống như xách một con gà con mà xách cô lên, nhanh về phía khoang hành khách, " thấy cô ngứa da !"
"Tên báo c.h.ế.t tiệt, buông !" Thẩm Đường liều mạng vặn vẹo giãy giụa.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn mất kiên nhẫn, định gì đó, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên!
Như thứ gì đó đập mạnh phi thuyền, mặt đất rung chuyển dữ dội. Tiêu Tẫn ôm Thẩm Đường lòng, lăn xuống đất, nhanh chóng tìm điểm tựa bật dậy.
Phi thuyền chao đảo phát tiếng báo động màu đỏ. Chiếc phi thuyền kiểu cũ trang hệ thống bảo vệ tương ứng. Tối đa chỉ mười mấy giây nữa, nó sẽ phá hủy và phát nổ!
Tiêu Tẫn lập tức lao lên lấy thiết thoát hiểm của phi thuyền. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhanh chóng mặc dù nhảy cho hai , mở lối thoát khẩn cấp.
"Mau nhảy xuống !" Tiêu Tẫn gắt gao quát.
Thẩm Đường luồng gió cao suýt nữa thổi bay . Nhìn xuống tầng mây bên , mặt cô tái nhợt, sợ đến mức chân mềm nhũn, lùi phía , ", dám, mà nhảy chứ?"
Cô còn từng dùng dù nhảy bao giờ, nhảy . Lỡ nhảy xuống biển thì đây?
Gân xanh trán Tiêu Tẫn giật điên đảo, thầm mắng "con ả béo" ngu nhát. Không còn kịp nữa, túm lấy cô ném xuống.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc xuyên qua tầng mây.
"Ối giời ơi bố ơi, tên báo c.h.ế.t tiệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-giong-cai-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-72-luong-tam-cua-con-bao-thoi.html.]
"A a a a a!"
"Oanh!"
Gần như ngay khi nhảy xuống, chiếc phi thuyền phía nổ tung thành mảnh nhỏ. Tầng mây ánh lửa nhuộm đỏ.
Dù nhảy nở bung trung như một cây nấm. Cô rơi xuống một khu rừng, treo cây một lúc lâu, cành cây yếu ớt gãy vụn, tiếng "bành!" vật nặng rơi xuống đất.
Thẩm Đường là do sợ hãi ngất là do ngã mà ngất . Dù thì cô ngất xỉu.
Tiêu Tẫn đáp xuống một ngọn núi cách đó xa, lăn hai vòng đất. Lắc đầu dậy, đánh giá xung quanh. Đây là một khu rừng rậm rạp, dấu vết cây cối đốn, chắc là gần đó thành phố.
Hắn hóa thành hình thú, theo mùi mà tìm thấy Thẩm Đường đang bất tỉnh đất. Hắn gọi vài tiếng nhưng cô tỉnh.
Trong lòng đột nhiên dấy lên một tia hoảng loạn.
Con báo đen củng củng cơ thể cô, xoay thẳng xuống. Hắn cúi đầu ngửi ngửi mặt cô, thấy vẫn còn thở, nhẹ nhàng l.i.ế.m mặt cô.
Hắn l.i.ế.m sạch bùn đất và lá cây dính mặt cô. Động tác vô cùng cẩn thận và dịu dàng.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Đường chỉ cảm thấy thứ gì đó ướt át đang l.i.ế.m . Trên đó còn những gai ngược li ti, như cuốn luôn cả lớp da của cô .
Cô bỗng mở mắt , thấy con báo đen to lớn, vạm vỡ mặt, sợ đến tái cả mặt.
Thẩm Đường còn tưởng đây là con báo hoang trong rừng, ăn thịt . Cô sợ hãi bước chân định chạy, nhưng một cơn đau nhói ở chân ập đến. Cô suýt ngã quỵ xuống đất, con báo đen nhanh tay cắn quần áo lôi về bên cạnh.
"Cô chạy cái gì? Đầu ngã hỏng ?" Con báo đen chằm chằm cô bằng đôi mắt vàng, trong đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ "con ". "Nhóc béo" vốn dĩ thông minh, giờ đập hỏng đầu nữa, chắc chắn sẽ càng ngu hơn.
Cái vẻ ghét bỏ , Thẩm Đường thật sự quá quen thuộc.
Là Tiêu Tẫn.
Thấy con báo đen còn định thò đầu l.i.ế.m cô, Thẩm Đường vội giơ tay ngăn , gượng : "Thì là , nãy phản ứng kịp, còn tưởng là một con báo hoang ăn thịt ."
"Chậc, cái đầy mỡ của cô, ăn sợ mỡ gan lành!" Tiêu Tẫn ghét bỏ .
Phiêu Vũ Miên Miên
Thẩm Đường mặc kệ . Vừa định bò dậy từ đất, chân tay mềm nhũn sức lực. Cô cúi đầu , mới phát hiện cẳng chân thứ gì cào trúng, nửa cái chân bầm tím, chỗ đầu gối vết thương còn rỉ máu.
Cô lấy thuốc chữa thương từ gian bôi lên, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn đau. Đi đường chậm hơn bình thường hai nhịp.
Tiêu Tẫn thấy dáng kỳ quái của cô, đôi mắt vàng lóe lên. Hắn hiếm khi hào phóng : " cõng cô."
Thẩm Đường nghi ngờ con báo "chết tiệt" . Tên chứng "sợ béo" ? Bình thường tránh cô còn kịp, giờ bụng cõng cô ư?
Chắc là cố ý trêu chọc cô? Để nhân cơ hội trào phúng cô một phen!
Thẩm Đường phồng má, lười để ý đến trò ác khẩu của . Cô lưng, cà nhắc về phía .
Tiêu Tẫn thấy bộ dạng cứng đầu đó của cô, hiểu trong lòng cảm thấy bực bội. Trước "nhóc béo" ước gì dính lấy , còn chuyện xa như hạ độc. Giờ dám phớt lờ ?
Hắn nghiến răng, vài bước đuổi kịp cái tốc độ rề rà như trâu kéo cày của cô. Hắn dùng cái đuôi to dài quấn lấy eo cô, nhấc cô lên lưng, hừ lạnh mỉa mai: "Lúc thì bày tỏ cái gì, bình thường thích phiền khác ?"
Thẩm Đường đột nhiên lơ lửng đặt lên lưng con báo đen, ngạc nhiên chớp mắt. Sau đó, con báo đen cõng cô chạy lúp xúp về phía , còn cố ý giảm tốc độ.
Khóe môi Thẩm Đường nhếch lên. Mấy ngày nay cô nấu cơm cũng vô ích mà, coi như "quét" chút lương tâm của con báo thối . Cô tâm trạng cực sờ sờ bộ lông báo, cứng và thô, đ.â.m tay thật! Không mềm như lông hồ ly của Thẩm Ly.