Lục Sảng Sảng từ trong gian lấy ba chiếc chăn bông, lặng lẽ đắp cho Thẩm Tri Ý và Vu Thiên Thiên.
Trước tiên cứ ngủ một giấc .
Trời sáng, Lục Sảng Sảng tiếng gõ cửa tỉnh.
Cô ngái ngủ thò đầu khỏi chăn, hướng ngoài quát:
“Làm gì đó?”
“Cô Vu ở đây ?
Trong căn cứ nhiều cảm lạnh, nhân lực đủ.
Cô Vu thể đến giúp ?”
Một giọng nữ dán sát khung cửa vang lên.
Vu Thiên Thiên bật dậy giường, cảm nhận lạnh bên ngoài chăn, hít một :
“Trời ơi! Sao lạnh thế ?”
“Cô Vu, thể đến giúp ?”
Người bên ngoài gọi.
“Được! qua ngay đây!”
Vu Thiên Thiên xoa cánh tay, nghĩ:
Có thể kiếm tinh hạch mà cần đánh , từ chối cơ chứ?
Lục Sảng Sảng đưa cho cô một bộ áo bông và quần bông.
Vu Thiên Thiên chắp tay, tán thưởng:
“Không hổ là chị! Quá đỉnh luôn!”
Đợi cô , Lục Sảng Sảng quấn chăn dậy, hỏi Thẩm Tri Ý:
“Có thể đốt chút than sưởi ?”
Vừa chớm đông bao nhiêu chịu nổi.
Lục Sảng Sảng thậm chí còn hối hận vì sớm khôi phục cơ thể con , nấu là thây ma thì chẳng sợ lạnh.
Giống như Cá Viên, còn đang thong thả gầm giường ngủ say, ảnh hưởng bởi thời tiết.
Thẩm Tri Ý gật đầu, ngoài đốt ít than mang về, đặt ở giữa phòng.
“Thây ma cũng sợ lạnh ?”
Thẩm Tri Ý chút khó hiểu hỏi.
Lục Sảng Sảng nhắm mắt , ngả xuống giường:
“Thây ma sợ! thì sợ!”
Thẩm Tri Ý hỏi thêm nữa.
Lục Sảng Sảng ngay cả kiểm tra của căn cứ cũng phát hiện gì, chắc chắn cô bí mật riêng.
Liên tiếp mấy ngày, Lục Sảng Sảng đều trốn trong phòng.
Bên ngoài lạnh quá, cô thật sự chẳng động đậy chút nào.
Không , học, cứ cuộn trong chăn ngủ đông thế thật sự quá tuyệt.
Thẩm Tri Ý chuẩn nước cho cô ăn mì gói, còn chuẩn cơm tự sôi, thế nên cũng chẳng lo đói.
Lục Sảng Sảng thậm chí bắt đầu béo lên.
Chỉ là ăn mãi đồ ăn nhanh cũng ngán, mùa đông mà quây quần ăn lẩu tại nhà thì còn gì bằng...
Tay Lục Sảng Sảng gắp một miếng sách bò, hương vị cay nồng của nước lẩu bốc lên thơm lừng, nồi dầu đỏ sôi ùng ục bốc nóng.
Những lát thịt bò, thịt cừu cuộn tẩm đầy ớt cho hết nồi.
Trên bàn còn đặt nửa quả dưa hấu cắt sẵn.
“Chị Sảng Sảng! là quá đỉnh!”
Vu Thiên Thiên l.i.ế.m đôi môi đỏ lên vì cay, khen ngợi.
Lục Sảng Sảng vớt một lát thịt bò béo, chấm sốt vừng pha dầu mè cho miệng.
Hương vị tuyệt hảo lan tỏa khắp khoang miệng.
Vu Thiên Thiên cô đầy sùng bái, thầm may mắn vì theo đúng đội.
“Ngày mai ăn gà rán!”
Lục Sảng Sảng ăn .
Vu Thiên Thiên mắt sáng lên, lập tức tiếp lời:
“Món em , để em rán cho!”
Ngoài phòng nhỏ của họ mấy lảng vảng, đều mùi hương hấp dẫn mà đến.
Cửa sổ phòng Lục Sảng Sảng đang mở, vài thò đầu trộm.
“Có bán ?”
Một gã đàn ông dựa khung cửa sổ, mắt dán chặt đồ ăn bàn.
Lục Sảng Sảng nghĩ ngợi:
“Vài hôm nữa sẽ dọn , xem còn đồ gì thể bán, đến lúc đó mấy đến mua nhé!”
Vật tư trong gian nhiều, đem dư thừa đổi lấy tinh hạch cũng tệ.
Thậm chí Lục Sảng Sảng còn nghĩ đến chuyện mở cửa hàng tiện lợi trong căn cứ.
Vài đàn ông nuốt nước bọt, trong đó một gã khá tuấn tú ghé sát cửa sổ, liên tục chớp mắt với Lục Sảng Sảng.
“Sao ?”
Lục Sảng Sảng cắn miếng dưa hấu giải cay, nghi hoặc ngẩng đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-101-lau.html.]
“Cô Lục, cô thấy trông ?”
Gã đàn ông ném ánh mắt đưa tình, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Lục Sảng Sảng ném vỏ dưa thùng rác, nhạt:
“Chưa đủ mét tám! Không cần!”
Người đàn ông ngượng ngùng gãi đầu.
Lục Sảng Sảng vớt một bát rau muống dày, tiếng nhai giòn vang vọng khắp phòng.
“Lục Sảng Sảng!”
Ngoài cửa sổ bỗng tiếng phụ nữ gọi.
Lục Sảng Sảng bưng bát ngẩng đầu, trong lòng thầm thề mai sẽ đổi hướng cửa sổ.
Nếu lo ngộ độc khí than sợ mùi lẩu ám chăn, cô vốn chẳng mở cửa.
Bóng dáng phụ nữ lóe lên, xuất hiện ngay cửa phòng.
Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, khóa, liền bà đẩy .
Một phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ở cửa, mặc bộ đồ mang hướng cổ điển.
Đôi mắt nhỏ hẹp quét khắp căn phòng, cuối cùng dừng bàn ăn đầy thịt bò và thịt cừu.
“Có chuyện gì?”
Sắc mặt Lục Sảng Sảng lộ rõ vẻ khó chịu.
Người đến là quen cũ, mỗi gặp bà , Lục Sảng Sảng đều thấy đau lòng.
Chính là phu nhân nhà họ Giang, từng tấm séc năm triệu cho cô xé nát.
“Sao? thể đến ?”
Ánh mắt Giang phu nhân vẫn dán chặt bàn ăn.
Lục Sảng Sảng hờ hững khuấy nồi lẩu:
“Không thể! Mau cút!”
Giang phu nhân hừ lạnh:
“Con trai tiêu tốn cho cô ngần tiền, giờ cũng đến lúc cô trả chứ?”
Lục Sảng Sảng ừ một tiếng:
“Lần nhất định!”
“Được! Vậy mấy thứ mang !”
Giang phu nhân vươn tay định lấy đồ ăn bàn.
Lục Sảng Sảng lập tức kẹp c.h.ặ.t t.a.y bà , khẽ dùng sức...
Đáng ghét! Không còn là xác sống nữa, đủ sức bẻ gãy!
“Sao? Không trả ?”
Gương mặt Giang phu nhân lạnh hẳn.
Lục Sảng Sảng để ý, mà sang Vu Thiên Thiên:
“Đến lúc em báo đáp tổ chức đấy!”
Vu Thiên Thiên lập tức hiểu, buông bát đũa, phía Giang phu nhân, túm tóc lôi ngoài.
Ngày mai cô còn ăn gà rán, việc hết xứng với sự tín nhiệm của “sếp”?
“Cô gì thế? là của Giang Cảnh Hoài, cô dám động ?”
Giang phu nhân giằng xé quần áo Vu Thiên Thiên.
sức của Vu Thiên Thiên lớn hơn, chỉ khẽ đẩy một cái hất Giang phu nhân ngã xuống tuyết.
“Lục Sảng Sảng!
Cô lấy bao nhiêu tiền của con trai , trả còn cho đánh ?”
Giang phu nhân chỉnh tóc tai, gào lên.
Người qua đường thấy chuyện liền bu xem.
Giang phu nhân càng kêu dữ dội:
“Mọi mau !
Con nhỏ lừa tình, lừa tiền con trai , giờ đến một miếng ăn cũng cho !”
Vu Thiên Thiên hỏi:
“Bà chứng cứ ?”
“ là Giang Cảnh Hoài, lời đều là sự thật!
Lục Sảng Sảng!
Cô dám thề rằng lấy tiền con trai ?”
Ánh mắt Giang phu nhân tham lam dán chặt bàn ăn.
Giang Cảnh Hoài vốn cho bà ngoài, khó khăn lắm bà mới tranh thủ lúc vắng mặt để lẻn .
Bà sớm Lục Sảng Sảng ở căn cứ, cô còn hào phóng đến mức phát cháo cho thường.
Mà nãy ngang thấy Lục Sảng Sảng đang ăn lẩu, Giang phu nhân thèm đến nỗi nghiến răng ken két.
“Biến ngay! Không thì đốt lửa thiêu c.h.ế.t bà đấy!”
Vu Thiên Thiên nổi giận quát.
Nếu xử lý nhanh, món sách bò yêu thích của cô sẽ Lục Sảng Sảng gắp sạch mất!
Khốn kiếp!