“Á?”
Lục Sảng Sảng ngẩn .
Không ngờ còn thứ màu hồng?
"Hệ thống, cái tác dụng gì ?"
Lục Sảng Sảng cân nhắc hạt tinh hạch, hỏi.
Hệ thống dò xét hồi lâu mới đáp:
【Khác với tinh hạch thây ma, loại thiên về trị liệu.
Ký chủ thử hấp thu xem, thể chữa tật loạn thị của cô!】
Nghe , Lục Sảng Sảng phấn khởi, nắm chặt tinh hạch.
Ánh sáng hồng nhạt chỉ lóe lên một cái biến mất trong lòng bàn tay cô.
Cô dụi dụi mắt, mở nữa, bỗng thấy thế giới trở nên rõ ràng hơn nhiều.
【Linh tuyền của ký chủ vốn mang thuộc tính trị liệu.】
"Nếu trực tiếp uống thì ?"
【Hiệu quả sẽ chậm hơn, nhanh bằng hồng tinh!】
Lục Sảng Sảng rời khỏi gian.
Khi lặng lẽ tiến gần đám đông, bên ầm ĩ đến mức kết quả.
Diệp Hoài dẫn theo một đội bước tới, ai cũng đều cao hơn mét tám, mặc đồng phục, cầm súng.
“...Sảng Sảng? Cô cũng ở đây?”
Thấy cô xổm phía đám đông, Diệp Hoài phần kinh ngạc.
Lục Sảng Sảng dậy, ánh mắt lướt qua cả loạt soái ca.
“Đến xem náo nhiệt thôi.”
Diệp Hoài khẽ gật đầu, hiệu cho bên cạnh, lập tức xông căn phòng nhỏ tìm Lý Lạc.
Lục Sảng Sảng thầm may mắn vì ngoài sớm.
Bạch Linh Linh vênh váo liếc Thẩm Tri Ý, sang Diệp Hoài, :
“Các điều tra kỹ gián điệp trong căn cứ đấy!”
Diệp Hoài chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, sang hỏi Thẩm Tri Ý:
“Cô Thẩm, tố cáo cô là đồng bọn của Lý Lạc, giúp trốn khỏi phòng thí nghiệm.
Có chuyện đó ?”
Khóe môi Bạch Linh Linh nhếch nhẹ.
Thẩm Tri Ý lắc đầu:
“ .
Lý Lạc tự bỏ trốn, chỉ ép đưa cho ít quả thôi.
Đồng bọn của .
Hôm nay Bạch Linh Linh cũng phòng thí nghiệm, nghi ngờ là cô !”
Sắc mặt Diệp Hoài thoáng trầm xuống:
“Được, cả hai cùng đưa !”
Bạch Linh Linh cau mày:
“Anh bệnh ? Nhiều thấy như , còn bắt cả ?”
Diệp Hoài mím môi, đáp.
“Chỉ huy Diệp! Không ai cả!”
Người tìm Lý Lạc chạy , sắc mặt nặng nề.
Diệp Hoài sững , bỗng về phía Lục Sảng Sảng trong đám đông, trong lòng đáp án.
“Tiếp tục tìm!”
Giọng thấp xuống.
“Rõ!”
Ánh mắt Diệp Hoài xuyên qua đám đông chạm Lục Sảng Sảng.
Anh khẽ gật đầu, đó Thẩm Tri Ý và Bạch Linh Linh:
“Làm phiền hai vị theo một chuyến!”
Thẩm Tri Ý phản kháng:
“Được!”
Bạch Linh Linh thì mặt mày khó coi:
“Tại ? Cô bừa một câu mà cũng bắt ?
Các bao che cho cô đúng ?
Lý Lạc rõ ràng ở trong phòng, dám dối trắng trợn!”
Cô tức giận lao phòng.
khi thấy nền đất trống rỗng thì cả cứng :
“Sao... thể?”
Người ?
Chẳng lẽ tự trốn thoát?
Nếu bản lĩnh , những gì cô hy sinh để đưa khỏi phòng thí nghiệm chẳng uổng phí hết ?
Tính cô xui xẻo ?
Sương mù hoàng hôn lững lờ giữa những gốc cây khô.
Ánh chiều tà xuyên qua tầng mây chiếu xuống mái hiên.
Vài tiếng gào thét chói tai xé tan khí, lập tức cắt ngang cuộc cãi vã.
Mọi đồng loạt về phía phát âm thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-113-anh-dung-co-lai-day.html.]
Tường thành cao sừng sững che chắn tầm , chỉ còn tiếng vọng rền vang trong trung.
“Thây ma tấn công thành ?”
Một dị năng giả run giọng hỏi.
Sắc mặt Diệp Hoài trở nên nghiêm trọng, chẳng buồn quan tâm tranh cãi nữa:
“Đi! Qua đó xem!”
Anh dẫn rầm rập rời .
Lục Sảng Sảng cũng lén theo sát, trong lòng hiếu kỳ:
Sao thây ma công thành?
Chẳng lẽ Thây ma vương c.h.ế.t , đám thây ma định mở tiệc buffet?
Nếu thì khó kiểm soát lắm, chỉ thể tìm lãnh đạo thương lượng xem cách nào gửi hệ thống về.
phần lớn khả năng sẽ xem là thần kinh.
Diệp Hoài chuyện với cô:
“Lý Lạc trốn ngoài ?”
Lục Sảng Sảng chớp mắt:
“Cậu c.h.ế.t , sẽ xuất hiện nữa .”
Bước chân Diệp Hoài ngừng, sắc mặt càng nặng:
“Vậy .
Chẳng lẽ là Thây ma vương?
Thời gian chúng phái ai giết, chỉ cho cô một .
Cô về, nghĩa là ăn no?”
“ !”
Diệp Hoài liếc cô một cái:
“Sảng Sảng!
Nếu thật sự là Thây ma vương, hy vọng cô thể ngăn cản.
cứu nhân loại trách nhiệm nghĩa vụ của cô.
Cô cũng cần hy sinh vì đại nghĩa.
nếu những năng lực như chúng .
Thì những kẻ yếu càng chẳng hi vọng sống sót.
Dĩ nhiên! Cô thì cũng thể ép!”
Lục Sảng Sảng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đồng ý cũng chẳng từ chối.
Diệp Hoài sứ mệnh của , cho dù hy sinh bản cũng chấp nhận.
Khi lên tới tường thành, Lục Sảng Sảng thấy bên bờ sông.
Từng bóng lặng lẽ thẳng, đầu ngẩng cao, cổ họng phát tiếng gầm gừ.
Quần áo của mấy con thây ma rách nát, vải vụn vắt ngang cổ.
Toàn đen kịt, mấy chiếc chuông nhỏ và máy bay giấy treo n.g.ự.c khô quắt méo mó.
Nếu nhờ thị lực mới cải thiện, cô chắc chắn chẳng thấy rõ.
“Không nhiều lắm, dùng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa?”
Diệp Hoài hỏi Tống Vũ, đang trấn thủ thành.
Tống Vũ lắc đầu:
“Đã b.ắ.n một đợt , nhưng bọn chúng chỉ yên, tấn công.
Chúng xem rốt cuộc chúng định gì!”
Lông mày Diệp Hoài nhướng lên:
“Kệ ! Giết sạch!”
Trời sắp tối, bây giờ động nghĩa lát nữa sẽ động.
Tống Vũ định lệnh thì thấy đàn thây ma bắt đầu xao động.
Một con khổng lồ phía , trong tay dường như còn lôi kéo thứ gì đó.
“Á á á! Cứu mạng! Đừng đây!”
Thứ đó phát tiếng kêu thảm thiết.
Là... ?
Đám lính cầm s.ú.n.g ngắm đều ngây , đồng loạt về phía Diệp Hoài, chờ mệnh lệnh.
Lục Sảng Sảng thấy Thây ma vương trong đám đông, chợt hiểu:
Hắn cố tình gây động tĩnh lớn như , chính là để lôi kéo cô ngoài.
Chỉ là... bắt ai ?
Diệp Hoài hạ ống nhòm xuống, mặt vô cùng khó coi.
“Nổ súng!”
Giọng dồn dập, thậm chí mang theo vẻ sốt ruột.
“Cứu mạng! Đừng đến đây!”
Người trong tay Thây ma vương giãy giụa dữ dội.
Mấy đội viên do dự:
“Là Lý Lạc ? Có cần cứu ? Dù gì cũng chỉ còn ...”
Diệp Hoài ngẩng cằm, lạnh lùng:
“Nổ súng!”
Lục Sảng Sảng tò mò, cầm ống nhòm lên .
Ồ!
Tạ Vân Sơ?
Chỉ thấy cổ áo Thây ma vương nắm chặt, cơ thể nghiêng ngả.
Thây ma vương thì im, qua một rừng thây ma thẳng Lục Sảng Sảng.
Cô thị lực của , đủ để thấy rõ cô.
Thây ma vương bỗng giơ tay lên, trong lòng bàn tay lóe một ánh sáng đỏ, nghiêng đầu, cố ý nở một nụ với cô.
Ánh mắt Lục Sảng Sảng khựng .
Tinh hạch đỏ?
Thây ma vương quả thật hiểu cô, dụ dỗ đến mức chẳng khác nào thả mồi câu cá.