“Cô Lục, hà tất lời khó như ?”
Giang Cảnh Hoài sa sầm mặt.
Lục Sảng Sảng còn kịp mở miệng thì cô đáp :
“Cô chỉ hỏi thăm sức khỏe mẫu của thôi, thành lời khó ?
Chẳng lẽ hỏi thăm , cũng tính là tổn thương ?”
“Cô!”
Giang Cảnh Hoài chỉ thẳng Thẩm Tri Ý, sắc mặt khó coi.
“Sao lời lẽ cay nghiệt như ?”
Thẩm Tri Ý hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ thôi gọi là cay nghiệt?
Anh còn qua lời cay nghiệt hơn .”
Giang Cảnh Hoài gương mặt xinh của cô, sắc mặt chợt dịu :
“Tuy ăn cay nghiệt, nhưng gương mặt quả thực , tính cách chút xa thì thành một mùi vị khác.”
Lục Sảng Sảng nheo mắt:
Ông , ông gì đấy?
Hay lắm, lắm!
Cô thì gọi là xúc phạm, đến phiên Thẩm Tri Ý thành "hương vị khác biệt"?
“Vậy của vẫn còn khỏe chứ?”
Thẩm Tri Ý nhướng mày hỏi tiếp.
Sắc mặt Giang Cảnh Hoài sụp xuống:
“Dù cô cũng che lấp nổi cái miệng cay độc.”
“ chỉ hỏi thăm thôi mà, nổi giận ?”
Thẩm Tri Ý ngẩng cao đầu, vẻ bất đắc dĩ.
Giang Cảnh Hoài hừ lạnh:
“Thế còn cô thì , Thẩm tiểu thư? Mẹ cô còn khỏe chứ?”
Thẩm Tri Ý nhún vai, gương mặt thành thật:
“Không còn ! Anh thăm bà thì giờ thể treo cổ, may còn gặp đấy.”
Giang Cảnh Hoài nghẹn họng, tức tối cô.
“Hay lắm! Cô thành công khiến để mắt tới !”
Hắn gằn từng chữ, gương mặt cao ngạo nở một nụ lạnh lẽo.
Thẩm Tri Ý rùng ôm lấy vai:
“Thời mạt thế mà nhà họ Giang vẫn còn dư dả màu mè ha!”
“Sảng Sảng, em nên xin !”
Giang Cẩm Nham nghiêm túc Lục Sảng Sảng .
Lục Sảng Sảng chẳng thèm để ý, móc tai:
“Đừng phiền ngủ.
Ngày mai còn nhiều việc .
Đội trưởng Giang lo xử lý đống vật tư mang về, chạy đến đây cãi với hai cô gái yếu ớt như tụi , thật sự nghi ngờ thích đó.”
“Yếu ớt?”
Giang Cảnh Hoài bật lạnh.
Vừa tay đánh , sức mà yếu ớt?
Một dị năng giả tam hệ bảo yếu ớt mặt một kẻ đơn hệ như ?
“Ừ, chẳng ?”
Lục Sảng Sảng gật đầu.
“Cô nghĩ thích cô?”
Gương mặt Giang Cảnh Hoài như thể nuốt một cục phân, khó chịu vô cùng.
“ , nếu thì nửa đêm mò đến tìm mà tìm ai khác?
Chắc chắn là thích !
Hơn nữa về căn cứ là tới ngay, rõ ràng theo dõi .
Không thích thì là gì?”
Giang Cảnh Hoài liếc cái hình gầy yếu đến chẳng gợi nổi chút ham nào của cô:
“Cô nghĩ khẩu vị của tệ như Giang Cẩm Nham ?”
Giang Cẩm Nham:
Anh còn dám chửi nữa?
“Haizz, cũng hết cách, chị đây vốn trời sinh tuyệt sắc.
Hai em các đừng vì tranh giành mà đánh nha!”
Lục Sảng Sảng thở dài.
Giang Cảnh Hoài gồng nhịn cơn đ.ấ.m cô.
“Đừng hiểu lầm, chỉ lo về nhà thôi.”
Giang Cẩm Nham vội vàng chữa cháy.
chẳng ai để ý đến , khiến ngượng ngùng gãi tai, đáy mắt phủ một tầng âm u.
Kỳ Du khoác vai Thẩm Tri Ý, ánh mắt khinh thường Giang Cảnh Hoài:
“Đội trưởng Giang, nếu việc gì thì sớm về nghỉ .
Đừng cứ bám riết lấy hai cô gái nhỏ, lỡ lời nào chọc phật ý thì cũng xin rộng lượng bỏ qua.”
Giang Cảnh Hoài chẳng chiếm chút lợi gì, đúng lúc cả ba đều là dị năng giả cấp cao trong căn cứ coi trọng.
Nếu chọc giận họ khiến họ bỏ , e rằng cấp cũng sẽ ý kiến về .
Hắn hừ lạnh, đá m.ô.n.g Giang Cẩm Nham:
“Còn cút về nhà?
Hay còn mong bạn gái cũ thương tình, cho một hệ dị năng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-64-xac-song-tram-cam.html.]
Giang Cẩm Nham cắn môi, sắc mặt nhục nhã, nhưng vẫn dám phản bác.
Hắn phụ thuộc Giang Cảnh Hoài, thể tách .
Lục Sảng Sảng ngáp dài, định trở về phòng.
Giang Cẩm Nham , luyến tiếc :
“Sảng Sảng, sẽ đưa đến, giải thích cho em chuyện năm đó.”
Lục Sảng Sảng khựng , Giang phu nhân vẫn còn sống ?
Thế thì cô chẳng buồn ngủ nữa !
Giang Cảnh Hoài kéo Giang Cẩm Nham rời .
“Còn về? Định ngủ ở đây ?”
Lục Sảng Sảng Kỳ Du và Thẩm Tri Ý.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý mất tự nhiên:
“Bọn đợi cô.
Nghe cô gặp chuyện, chúng ngoài tìm, ngờ chẳng thấy cô, vớ một đống vật tư.”
Lục Sảng Sảng bật , vỗ vai cô:
“Biết , ngủ !”
Nói xong, cô đóng cửa , về giường của .
Ba ở chung một phòng, mỗi một giường đơn.
Vu Thiên Thiên ngủ say từ lâu, sinh viên vốn ngủ khỏe, thấy an trong căn cứ nên ngủ cực ngon.
Lục Sảng Sảng nhắm mắt.
Cô vốn cần ngủ, thể cũng chẳng thấy mệt, nhưng tinh thần thì kiệt quệ.
Cảm giác bây giờ chính là...
Muốn chết!
Sao còn chết?
À, cô vốn là xác c.h.ế.t !
Chết còn moi việc nữa chứ.
Lục Sảng Sảng nhớ cuộc đời khốn khổ của .
Thế là, lúc nửa đêm, một con zombie bắt đầu... rơi trầm cảm.
Hệ thống còn khéo léo phát thêm mấy bản nhạc bi thương, đến nỗi Lục Sảng Sảng nước mắt ròng ròng.
【Hu hu hu! Ký chủ, nhất định sẽ xin thêm phúc lợi cho cô.
Tranh thủ kiếp cho cô hộ khẩu Giang-Triết-Hỗ!】
Lục Sảng Sảng ngơ ngác hỏi:
"Hộ khẩu Giang-Triết-Hỗ là gì?"
【Một vùng ở gian khác, cũng rõ, chỉ nhiều đăng ký lắm, chắc chắn là nơi .
Đến lúc đó đưa ký chủ chen hàng, tranh thủ cho ký chủ con một.】
Mắt Lục Sảng Sảng sáng lên:
"Nói thế thì hết buồn ngủ . Mà , thể c.h.ế.t luôn bây giờ để đầu thai ?"
Mạt thế ai mà thèm ở chứ!
【Tất cả dựa việc đủ năng lượng trở về tinh hệ gốc !】
"Ối, vẽ bánh hả?"
Lục Sảng Sảng xụ mặt, bẹp giường giả chết.
Trời dần sáng.
Tia nắng chói chang chiếu phòng, Vu Thiên Thiên mới trở .
Mơ mơ màng màng mở mắt , lập tức hét toáng một tiếng.
Giường của Lục Sảng Sảng đối diện, lúc cô đang đó, mặt biểu cảm chằm chằm Vu Thiên Thiên.
Tóc rối bù, hình gầy guộc, làn da trắng bệch gần như trong suốt, đôi mắt mở trừng trừng chớp, trong con ngươi đen kịt còn le lói ánh đỏ.
“Có chuyện gì thế?”
Thẩm Tri Ý hỏi.
Vu Thiên Thiên ôm ngực, suýt tưởng thấy ma.
Thật sự quá kinh khủng !
Lục Sảng Sảng chớp đôi mắt khô khốc, nãy giờ chỉ là thất thần thôi.
“Chị Sảng Sảng, chị về !”
Vu Thiên Thiên định thần , mừng rỡ .
“Ừ.”
Lục Sảng Sảng đáp.
Vu Thiên Thiên vỗ ngực:
“Làm em sợ c.h.ế.t , may mà chị .
Em lo cả đêm đó!”
Lục Sảng Sảng vệt nước dãi bên gối cô, trêu:
“Trong mơ cũng lo hả?”
Vu Thiên Thiên ngượng ngùng gãi mũi.
“Hôm qua thương, Thiên Thiên giúp trị liệu nên tiêu hao quá nhiều năng lượng, mới ngủ .”
Thẩm Tri Ý .
“Bị thương?”
Lục Sảng Sảng nghi hoặc.
“ , hôm qua đường mang vật tư về, gặp Từ Lục.
Lúc giao thủ, để bảo vệ vật tư thương, nhưng đối phương cũng chẳng khá hơn .”
Lục Sảng Sảng gật gù.
Thẩm Tri Ý đúng là đụng Từ Lục thật.
Biết thế cô để Thây ma vương theo sát Thẩm Tri Ý, dễ dàng diệt .
Thôi, nhắc đến Thây ma vương chỉ thêm bực, nhằm mỗi cô mà tay!