Cô nàng thần bí thập niên 60 - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-03-08 00:11:52
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tưởng lời cha, Vệ Đông Chinh kể hết ý định của cho bà nội. Không ngờ, bà cụ Vệ xong thì giận đến suýt ngất.

"Vệ Nhị Trụ, đây là cái nhỏ mà ? Đông Chinh còn nhỏ, chuyện. Còn ? Hơn ba mươi năm sống đời mà óc nghĩ những thứ viển vông, hoang đường thế ?"

"Anh chỉ là dân thường, kiếm tiền bằng cách buôn bán đầu cơ, đó gọi là gì ? Là hoạt động thương mại phi pháp! Là đào góc tường xã hội chủ nghĩa! Là đầu cơ tích trữ! Nếu để , cả nhà đều liên lụy!"

Bà cụ Vệ sững sờ lối suy nghĩ "kỳ diệu" của cha con nhà họ Vệ. Ngày tháng yên bình sống, chuyện nguy hiểm. Đây chẳng là chán sống ?

Vệ Nhị Trụ hiểu , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vệ Đông Chinh tuy hiểu rõ tại bán khẩu trang coi là đầu cơ tích trữ, nhưng hậu quả của tội nghiêm trọng. Cha con họ im thin thít giường, dám hó hé, chỉ sợ bà cụ nổi giận thêm.

Bà cụ Vệ thở dài, giận bất lực:

"Thôi . Đông Chinh, cháu còn nhỏ, đừng lo chuyện kiếm tiền nữa. Hiểu ? Nếu cháu rạng danh nhà họ Vệ, thì học hành cho đàng hoàng. Cô năm và cô út của cháu học đại học, bà đây nở mày nở mặt lắm. Cháu cũng , nếu đỗ đại học, cha cháu cũng sẽ thơm lây."

" bán khẩu trang ăn, cháu đừng nghĩ đến nữa. Nếu cháu lưng bà, thì cứ thẳng . Bà sẽ chia hết nồi niêu xoong chảo cho nhà cháu, từ nay nghèo khổ giàu sang cũng liên quan đến nhà khác nữa."

Nghe bà cụ đuổi gia đình ở riêng, vợ chồng Vệ Nhị Trụ hoảng sợ, quỳ xuống năn nỉ:

"Mẹ, đừng ! Chúng con sẽ trông nom thằng Đông Chinh cẩn thận. Chúng con là một nhà mà, chia rẽ thế ? Đông Chinh còn nhỏ, hiểu chuyện, vợ chồng con sẽ dạy dỗ nó."

Bà cụ họ, giọng bình tĩnh hơn:

"Mẹ giận trẻ con. Mẹ giận hai cha bản lĩnh, để một đứa trẻ lo nghĩ. Hai thấy hổ ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-146.html.]

Bà cụ lấy tiền thu từ Vệ Đông Chinh, nhét túi , dặn dò:

"Đông Chinh, cháu là đứa trẻ , nhưng những đồng tiền là của nợ, đụng . Mai cháu mang trả hết cho thầy cô. Chỗ thuốc đó nhà còn nhiều, mà tốn sức, thể đáp ứng ."

Bà cụ nghĩ ngợi một lúc, bảo:

" cháu cũng đừng hết với họ. Cứ bảo bà sẽ cố nghĩ cách. Nếu , thì họ mang gạo, trứng, đường vải vóc đến đổi. Như , nếu ai hỏi đến, cũng chỉ là quan hệ tình qua , buôn bán đầu cơ. Cháu hiểu ?"

lúc , Vệ Thiêm Hỉ bưng bát nước đường bước . Cô đặt bát lên giường, lỏm câu chuyện. Thấy họ ủ rũ, cô an ủi:

"Anh Đông Chinh, nếu thật sự kinh doanh kiếm tiền, thì hãy học thật giỏi, thi đỗ trường cô năm học. Học xong, ăn lớn, sẽ khác bây giờ nhiều."

May

"Bây giờ, bán khẩu trang chỉ kiếm chút tiền, gặp rủi ro lớn. Còn học xong , chuyện lớn, chứ mấy việc nhỏ lẻ ."

Vệ Đông Chinh thở dài:

"Làm ăn lớn? Bán khẩu trang là đầu cơ tích trữ. Nếu lớn, chẳng cả nhà sẽ liên lụy, tù hết ?"

Vệ Thiêm Hỉ :

“Không , xã hội đang tiến bộ mà. Chuyện ngày mai, hôm nay ai . Anh thử nghĩ mà xem, chẳng thầy giáo ở trường dạy rằng suốt năm nghìn năm lịch sử nước , lúc nào mà cấm thương nhân ăn buôn bán ?”

“Giờ cho phép, chắc là vì lãnh đạo thấy tình hình hiện tại phù hợp thôi. Đợi đến khi thứ định hơn, chính sách chắc chắn sẽ nới lỏng. Nếu cứ bóp nghẹt dân chúng mãi, khiến họ sống khổ sở, lãnh đạo trong lòng cũng chẳng thoải mái, đúng ?”

Vệ Nhị Trụ và Lý Lan Tử cô bé Vệ Thiêm Hỉ, nhỏ xíu mà chuyện đấy, đều thấy thú vị. một đứa trẻ thì ai tin mấy phần chứ? Dù , thấy Vệ Đông Chinh lơ mơ gật gù, cãi bướng nữa, hai vợ chồng cũng yên tâm, chẳng buồn tranh luận với Vệ Thiêm Hỉ.

Loading...