Tôn Nhị Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y bà cụ Vệ, lóc một hồi lâu mới ngừng. Bà cụ em dặn dò hết điều đến điều khác, giống y hệt một bà già lo lắng. Hiếm khi bà cụ Vệ thấy phiền sự lắm lời của Tôn Nhị Anh, thậm chí còn giữ em gái nhà ăn trưa.
Với phương châm " tận dụng sức, vật tận dụng giá trị", bà cụ Vệ chẳng khách sáo gì với Tôn Nhị Anh, bảo em gái giúp nướng hơn chục chiếc bánh vừng.
Sau bữa trưa, bà cụ chỉ huy em Vệ Nhị Trụ mang bộ nồi niêu xoong chảo trong bếp chất lên xe. Bà cụ cũng dặn ba nàng dâu kiểm tra đủ con cái, để sót đứa nào. Cuối cùng, bà cụ tự kiểm tra khắp trong ngoài sân, chắc chắn bỏ quên thứ gì, giao cả ổ khóa và chìa khóa cho Tôn Nhị Anh. Cả nhà chui chiếc xe tải quân dụng chở hàng, đóng cửa thùng xe, ké chuyến xe rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu.
Bà cụ Vệ ghé mắt qua khe cửa thùng xe, khung cảnh bên ngoài. Ống khói lớn ở nhà máy phân đạm trong thôn Tam Đạo Câu sừng sững bầu trời xám xịt. Thôn Đầu Đạo Câu ngày càng xa, chỉ còn là một chấm nhỏ rõ.
Bà cụ lưng , lau nhanh dòng nước mắt, trải chiếc bao tải chuẩn sẵn, lấy một tấm chăn dày ấm áp. Bà cụ gọi:
“Thiêm Hỉ, đây với bà, trong thùng xe lạnh lắm, trong chăn ấm hơn.”
Những khác chẳng ai phàn nàn về sự thiên vị rõ rành rành của bà cụ, vì họ quá quen với điều đó. Vệ Thiêm Hỉ nhận tình cảm . Cô bà cụ bằng ánh mắt khó tả, lắc đầu :
“Bà, cháu , bà , cẩn thận đấy.”
Theo tính toán của bà cụ Vệ, bà cụ định tiết kiệm một khoản, ké xe quân đội đến thẳng doanh trại. Dù trong lòng ai cũng ý kiến, chẳng ai dám phản đối. một chặng đường chiếc xe tải quân dụng xóc nảy liên tục, đến tỉnh thành, bà cụ gọi tài xế dừng xe, để cả nhà xuống ở ga tàu hỏa, quyết định mua vé tàu tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-163.html.]
Đường xóc nảy như rã rời từng khúc xương già của bà cụ. Những khác nghỉ nên cảm nhận rõ sự dằn xóc, nhưng bà cụ thì . Mỗi xe chạy qua ổ gà, bà cụ chịu cảnh "bay lên rơi xuống". Vì sự an của , bà cụ dám nữa. Cuối cùng, bà cụ cũng hiểu ánh mắt của Vệ Thiêm Hỉ, cũng như lời khuyên “Cẩn thận đấy” của cô.
Sau khi lên tàu hỏa, toa xe vắng , chỉ lác đác vài hành khách. Dù đôi lúc tàu cũng lắc nhẹ, nhưng so với xe tải quân dụng, tàu hỏa êm ái hơn bao nhiêu . Bà cụ nhanh chóng tìm một chỗ trải chăn , bảo nghỉ, phân công Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ phiên trông đồ đạc.
Chiều hôm , tàu dừng tại Dung Thành, nơi gần doanh trại nhất. Trời ở Dung Thành đang mưa.
Vừa bước xuống tàu, bà cụ sững:
May
“Đây là chỗ quái nào thế ? Sao nóng thế! Tháng Chạp mà còn mưa ? Ở quê giờ tuyết mới đúng chứ!”
Thôn Đầu Đạo ở vùng Bắc chính gốc, còn Dung Thành ở Tây Nam. Vào mùa hè, nhiệt độ giữa hai nơi chênh lệch quá lớn, chỉ tầm mười độ, nhưng mùa đông thì khác biệt rõ rệt. Thôn Đầu Đạo lạnh nhất thể xuống tới âm hai mươi độ, trong khi Dung Thành hiếm khi độ, thậm chí còn chẳng đến mức nước đóng băng, gì đến chuyện tuyết rơi?
bà cụ Vệ và Dung Thành ấm áp thế nào!
Nhìn trang phục của bà cụ và cả nhà mà xem: áo bông dày, quần bông to sụ, đầu đội mũ len lông cừu, cổ và mặt đều quấn kín mít. Ngược , dân quanh ga tàu Dung Thành chỉ mặc mỗi áo đơn mà thảnh thơi dạo chơi phố.
Thi thoảng vài liếc cả nhà Vệ, thấy họ mặc đồ trái ngược với thời tiết, cứ như thấy ngoài hành tinh, miệng lẩm bẩm gì đó bằng phương ngữ địa phương. Bà cụ Vệ hiểu họ gì, nhưng vẻ mặt khinh khỉnh và thái độ mờ ám , bà cụ đoán chắc chẳng lời ý .