Thực chẳng cần tìm xa, ở chân cầu thang bà thấy một đám trẻ con tụ tập cửa nhà Vệ Đại Trụ.
" là nhà bác sĩ Tạ ! Bình thường chẳng cũng lắm , giờ bày kiểu sống xa hoa thế ?"
Chị Mã lẩm bẩm, bước tới đập cửa rầm rầm:
"Chị Tạ! Mở cửa! Cả nước đang thực hành tiết kiệm, chị gì mà bày lối sống xa xỉ thế ? Đây là sai phạm, ? Mau mở cửa!"
Nghe tiếng chị Mã, bà cụ Vệ nheo mắt, bật dậy. Không vội mở cửa, bà cụ sang hỏi Quốc Kiện và Quốc Khang:
"Con ruồi đáng ghét là bà ?"
" , bà! Cho bà một trận, dạy cho bà sợ tới mức dám mò đến nữa!" Quốc Khang hớn hở đáp.
Bà cụ nghiêm giọng:
"Quốc Khang, nghĩ những chuyện nguy hiểm như thế. Bây giờ là thời đại mới, chúng giảng đạo lý, lấy lý mà thắng, hiểu ? Các cháu ở trong nhà đợi, đừng ngoài. Con ruồi ngoài để bà xử lý. Hiểu ?"
Quốc Kiện và Quốc Khang tò mò bà cụ sẽ gì, nhưng dám trái lời, chỉ thể sốt ruột trong nhà, cố ghé tai động tĩnh ngoài cửa, háo hức chờ đợi sự oai phong của bà nội.
Bà cụ Vệ khiến hai đứa cháu thất vọng. Bà cụ giật cửa , lập tức lớn tiếng:
"Đập cái gì mà đập! Cửa của nhà cô nên tiếc hả? Đập hỏng thì cô bồi thường chắc? Đồ quấy rầy giấc ngủ của khác, ăn no rửng mỡ việc gì hả? Đến cửa nhà mà gây ồn ào, cô chút giáo dưỡng nào ?"
Chị Mã: "..." Đây là bà cụ hung dữ từ xông thế ? Sao phân trắng đen chửi ?
Chị Mã trừng mắt bà cụ Vệ, ngó kỹ một hồi mà chẳng thấy chút gì quen thuộc. Bà nghiến răng, cố nén giận, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-171.html.]
" cũng là ở khu gia đình quân nhân, hôm nay đến tìm Tạ Ngọc Thư. Bác sĩ Tạ nhà ?"
Vừa hỏi, bà kìm mà thò đầu trong nhà họ Vệ, bụng nghĩ: "Mùi thịt kho thơm quá!"
"Nhìn cái gì mà ? Mắt trộm mắt gian!"
Bà cụ Vệ lập tức xụ mặt, gương mặt dữ tợn như dọa . Bà cụ lạnh lùng hỏi:
"Cô tìm Ngọc Thư việc gì? Người lớn thế , suy nghĩ? Ngọc Thư tan lúc mấy giờ, cô chắc? Giờ nó còn đang việc ở đội y tế đấy! Cô tưởng ai cũng rảnh rỗi, sống ngày ngâm trong muối như cô, nhàn đến phát chán chắc?"
Chị Mã, bao năm nay vẫn là "chị đại" trong khu gia đình quân nhân, trời sợ đất sợ, từng ai mắng như thế. Nay bà cụ Vệ thẳng thừng tạt cho hai gáo nước lạnh, cơn giận trong lòng bà cũng khơi lên. Bà nheo mắt, liếc bà cụ Vệ, cao giọng:
"Bà là ai mà từng thấy trong khu quân nhân? Tránh , chuyện với Tạ Ngọc Thư."
"Ta là ai?" Bà cụ Vệ nhạt, đáp:
"Ta là chồng của Tạ Ngọc Thư, cũng là của Vệ Đại Trụ!"
May
"Nói cho cô rõ nhé, bảo con dâu còn đang ở đội y tế, về. Cô ngó nghiêng cái gì? Mắt trộm mắt gian, là đàng hoàng! Có đang nhắm tới đồ nhà ?"
Không ngờ gán cho tội "ăn trộm," chị Mã lập tức chịu nổi, lớn tiếng phản bác:
"Này bà cụ, bà lý chút ? Bà lấy mắt nào thấy thèm khát đồ nhà bà?"
"Bằng cả hai mắt đây!" Bà cụ Vệ đốp chút nể nang. "Nếu dòm ngó đồ nhà , thì cô trong gì? Nhà món gì rơi tay cô ? Nói rõ xem nào, thì cô chính là đồ trộm cắp! Chờ lúc Ngọc Thư nhà, định đến trộm gà trộm chó, đúng ? Không ngờ ở khu gia đình quân nhân mà cũng mọc loại rác rưởi như cô!"
Bà cụ Vệ mở miệng liền chụp ngay một chiếc mũ đen lên đầu chị Mã, hề do dự. Đây là đầu tiên trong đời chị Mã nếm trải cảm giác "học giả gặp kẻ ngang ngược, lý cũng xong," thật sự nghẹn uất chịu nổi.