Bà cụ Vệ kịp nghĩ ngợi gì buột miệng khoe luôn:
"Hả? Cả cái làng to thế mà mới sáu, bảy hộ mua xe đạp thôi ? Nhà chị bốn, năm chiếc , giờ chẳng ai thèm , để đấy bụi bám đầy. Thật là phí của giời!"
Rồi bà cụ tiếp lời với vẻ tự hào:
" đúng là bọn trẻ thời nay hưởng thụ thật. Nhà chị chẳng đây đầu tư kỹ thuật xưởng sản xuất xà phòng đó ? Chính là loại xà phòng Quân Trung Lục Hoa mà em khen đấy. Xưởng mua mấy chiếc xe tải nhỏ để chở hàng, tám đứa cháu nhà chị đều học lái hết . Giờ từ đây Dung Thành đạp xe chỉ mất một tiếng rưỡi thôi, thế mà chúng nó nhất định lái xe, em bảo lười ?"
Tôn Nhị Anh mà sửng sốt:
"???"
Dẫu lòng rộng rãi, bà cũng thấy khó chịu đến mức chua xót:
"Chị, chị đang lừa em chứ? Xe đạp đắt như thế, cái tính ki cóp của chị, nỡ để xe đạp phủ bụi?"
"Có gì mà lừa! Lâu ngày chị em gặp, thế , chị xin phép đội sản xuất một tờ giấy giới thiệu thăm , em dẫn lão Diệp và bọn trẻ đến Dung Thành chơi một chuyến. Lên ga mua vé tàu thẳng đến Dung Thành, một ngày một đêm là đến. Mua vé xong thì gọi cho chị, chị bảo Đông Chinh lái xe đến đón."
"À, Nhị Anh , em cũng lớn tuổi , đừng tiết kiệm gì mà mua vé cứng nhé. Ghế cứng chật thoải mái, hành lắm. Cứ mua vé giường , ít mà sạch sẽ, tối ngủ , chỉ một ngày là tới nơi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-222.html.]
Tôn Nhị Anh im lặng hồi lâu. Đến mức bà cụ Vệ tưởng đường dây điện thoại gặp trục trặc thì bỗng bà cất lời, giọng điệu chút xa lạ:
"Chị, cuộc sống của chị đúng là ngày càng sung túc thật đấy. Em sẽ dẫn bọn trẻ qua, nhưng giường thì thôi. Nhà em, Diệp Tử mua xe đạp, cả nhà tích cóp mãi mà vẫn đủ..."
Bà cụ Vệ mà sững sờ:
"Mười mấy năm , mà nhà em còn đủ tiền mua xe đạp ? Nhị Anh, em ăn kiểu gì thế? Nhà chị giờ mua mấy căn nhà liền kề . Em đấy, cháu chị đông, mua nhiều nhà để bọn nó cưới vợ còn chỗ mà ở."
May
"Thôi, em dẫn cả nhà qua đây , hoặc thì chuyển hẳn đến đây cũng . Đám phụ nữ trong xưởng xà phòng ở đây, mỗi năm kiếm cũng đủ mua mấy chiếc xe đạp . Nhà em mấy năm nay rốt cuộc gì thế? Thế mà còn bảo là sống hơn?"
"Nhị Anh, con tầm xa, đừng dễ dàng thỏa mãn quá. Chị mà cũng sốt ruột cho em." Bà cụ Vệ đầy vẻ nghiêm túc.
Sau khi cúp máy, Tôn Nhị Anh lập tức ép Diệp Tử xin nghỉ ở lâm trường, sáng hôm cả nhà mua vé tàu lên đường đến Dung Thành.
Mặc dù những lời bà cụ Vệ , Tôn Nhị Anh chỉ tin bảy phần, nhưng chỉ cần bảy phần đó là đủ để bà cụ ghen tị đến mức toát khí chua .
Tôn Nhị Anh ban đầu dự định cả nhà sẽ cùng , nhưng ông cụ Diệp yên tâm với mảnh ruộng của nhà , nên ông cụ định theo. Diệp Tử thì bà cụ Vệ đích gọi tên dẫn Dung Thành để mở mang tầm mắt, thể đưa theo. Cậu cháu trai cưng Diệp Minh Thiên sắp đại học, nhưng nay từng khỏi làng, nên Tôn Nhị Anh cũng đưa để trải nghiệm thế giới bên ngoài. Vậy vấn đề là ai sẽ ở nấu cơm cho ông cụ Diệp?
Để của Diệp Minh Thiên ? Tôn Nhị Anh cảm thấy điều đó hợp lý. Cả nhà hết, chỉ để con dâu và cha chồng ở nhà thì . Nhà tuy sống ngay thẳng, nhưng miệng lưỡi thiên hạ điều đó. Chỉ vài ngày thôi cũng đủ để thêu dệt nên đủ loại lời đồn ác ý.
Sau một hồi đắn đo giải pháp, Tôn Nhị Anh cắn răng, nhờ đội trưởng đại đội sản xuất cho một lá thư giới thiệu, ép ông cụ Diệp lên tàu cùng cả nhà.