Khi bà cụ Vệ mắng cháu trai, quả thật đúng là phong cách của bà cụ. Vệ Quốc Kiện hứng trọn cả một trận mưa nước bọt, dám hé răng nửa lời. Thậm chí, còn cảm thấy kỳ lạ khi nhận rằng, một trận mắng mỏ nảy lửa từ chính bà nội của , nỗi bức bối trong lòng dường như vơi phần nào, khiến cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Cháu nhớ hết lời bà dặn . Đợi khi nào giải quyết xong việc ở mỏ dầu, cháu sẽ tìm đối tượng ngay. Bà cứ yên tâm, đến tầm sang năm, cháu nhất định sẽ dẫn về mắt." Vệ Quốc Kiện nghiêm túc tuyên bố, như thể lập quân lệnh trạng.
Con cái nhà họ Vệ ai cũng ngoại hình sáng sủa, vóc dáng cân đối, cao ráo, sống mũi thẳng, ngũ quan hài hòa, một ai là xí. Ngay cả khi ở mỏ dầu, Vệ Quốc Kiện cũng thường xuyên ít , dù kín đáo lộ liễu, ngỏ ý bày tỏ tình cảm. Thế nhưng, trong lòng vẫn còn vương vấn hình bóng của một cô gái đây, mãi thể buông bỏ, nên mới từ chối hết đến khác.
Chỉ khi nào quét sạch tàn dư trong tim, để tất cả những gì cần buông thì buông, Vệ Quốc Kiện mới thể gặp khác khiến rung động.
Những theo đuổi sự lãng mạn luôn hy vọng sẽ gặp tình yêu đích thực. bao nhiêu thực sự kết hôn vì tình yêu đích thực? Phần lớn đều vì cảm thấy phù hợp: quan điểm sống xung đột, thói quen sinh hoạt hòa hợp, và ngũ quan của đối phương cũng thuận mắt. Chỉ cần như là đủ để cùng trải qua những năm tháng còn .
Quá tin tình yêu đích thực, con dễ mất lý trí. Trong lúc yêu đương nồng nhiệt, luôn thấy là ưu điểm lấp lánh. khi hormone và dopamine giảm xuống, tất cả sẽ biến thành sự chán ghét lẫn , khiến những ngày tháng vợ chồng tiên đồng ngọc nữ trở thành một mớ hỗn độn chẳng khác gì lông gà vỏ tỏi. Thà rằng ngay từ đầu thực dụng một chút, ít nhất cũng thể khiến bản sống thoải mái hơn.
Vệ Quốc Kiện cuối cùng thông suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-333.html.]
May
Thấy cháu trai thực sự buông bỏ, khuôn mặt thường xuyên nhíu chặt lo âu của bà cụ Vệ cuối cùng cũng nở nụ . Lúc , bà cụ mới tạm thở phào nhẹ nhõm, sang “xoay mũi súng” về phía Vệ Thiêm Hỉ.
"Nhóc Hỉ, thật cho bà , công việc khi về nước như ý ? Bà để ý thấy, mới về mấy hôm đầu, cháu còn đầy năng lượng. Thế mà mấy hôm nay ủ rũ thế ? Có nảy sinh ý định Thụy Điển ?"
Trời đất chứng giám, Vệ Thiêm Hỉ thật sự ý đó. Chẳng qua dạo gần đây cô đang phiền lòng vì chuyện nhiệt hạch kiểm soát. Cô thể hiểu nổi, rõ ràng đây là việc cho cả hiện tại và tương lai, lợi nước lợi dân, mà tại đối mặt với bao chông gai?
Những khoa học tại thể đơn thuần một chút? Tại thể chỉ chuyện bằng thực lực? Sao cứ vướng những chuyện phiền phức vô nghĩa?
Vệ Thiêm Hỉ đem nỗi lòng trút , tiện tay nhấp thử một ngụm rượu trắng của bà cụ Vệ. Cái vị cay nồng lưỡi cô như đốt cháy, cô lè lưỡi, lầm bầm nhỏ: "Vẫn là rượu nho Thụy Điển ngon hơn, ngọt ngào, chẳng cay chút nào. Rượu trắng đúng là vị quái dị."
Nhìn biểu cảm của cháu gái, bà cụ Vệ ha hả: "Từ nhỏ cháu đụng đến rượu trắng, tất nhiên uống quen. con gái thì đừng uống rượu nhiều, uống xong dễ gây họa. Nhóc Hỉ , chuyện công việc bà rành, nhưng một đạo lý bà hiểu, đó là "dục tốc bất đạt"."
"Cháu về nước, chỗ còn vững, nếu bây giờ định gì lớn lao, sẽ khó mà yên tâm. Tình hình nước cháu cũng , chỗ nào cũng cần tiền để xây dựng. Chỗ cháu đây, hai năm mà cũng thấy kết quả gì rõ ràng. Người rót tiền, chuyện đó quá là bình thường."
"Chính vì đất nước còn bằng Thụy Điển, nên mới cần những học vấn cao như cháu về xây dựng. Cháu thể hy vọng thứ đạt ngay lập tức. Mình cứ từ từ, cháu tạo kết quả , để thấy hy vọng. Bà tin chắc sẽ hiểu tấm lòng son sắt của cháu."