Một lấy hết can đảm tiến đến hỏi tài xế:
“Anh gì ơi, các giúp nhà ai dọn dẹp mộ ? nhớ trong thôn chỉ địa phương chôn cất, mà từng thấy bao giờ.”
Tài xế nhả điếu thuốc khỏi miệng, để lộ hàm răng vàng, đáp:
“Chúng giúp dọn mộ cho ông chủ nhà . Hôm nay gia đình sẽ về đây cúng tổ. Mộ cỏ mọc um tùm thế , dọn dẹp thì thể thống gì.”
Người đó tò mò hỏi tiếp:
“Ông chủ nhà ? Ai ? trong thôn giỏi giang đến mức ngoài lập xưởng!”
Tài xế dụi tàn thuốc cẩn thận, sợ tàn lửa bén cỏ khô. Sau khi dập lửa thành tro đen, mới đáp:
“Anh ? Người nổi danh nhất thôn Đầu Đạo Câu – đây là mộ tổ nhà họ Vệ! Ông chủ của chính là tổng giám đốc Vệ, đầu tập đoàn Tân Thời Đại.”
Ký ức từ lâu lãng quên bỗng chốc ùa về. Khuôn mặt nông dân thoáng ngỡ ngàng biến thành vui mừng.
“Cái gì? Nhà họ Vệ về ? Tin quá! Anh cứ tiếp tục dọn dẹp nhé, để báo cho trong thôn .”
Nói xong, đó đầu chạy . Chưa đầy mười lăm phút , tin tức gia đình họ Vệ về quê cúng tổ lan khắp cả thôn.
Khi xe của gia đình họ Vệ tiến cổng làng, họ chào đón bằng nghi thức cao cấp: hai bên đường chật kín dân.
Đường làng vốn rộng, chỉ đủ cho một chiếc xe qua. Giờ đầy hai bên, Vệ Thiêm Hỉ đành đỗ xe ở một bãi đất trống gần đó. Cô sang Lạc Thư Văn :
“Người đông quá, chắc chúng bộ thôi.”
May
Lạc Thư Văn khẽ bóp cổ tay, mỉm :
“Đi bộ cũng . Ngồi xe lâu như chắc cô cũng mệt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-439.html.]
Vệ Thiêm Hỉ: “…” Người ở hành tinh Lobita ai cũng chu đáo thế ?
Cô và Lạc Thư Văn bước xuống xe, khóa cửa cẩn thận. Những trong các xe phía cũng lượt xuống xe. Vệ Thiêm Hỉ chạy đến bên bà cụ Vệ, đỡ cánh tay bà cụ để bà đầu đoàn .
Bà cụ Vệ khoác áo xám đen, mang giày da bê màu nâu, tóc uốn kiểu thời thượng nhất ở thủ đô, đeo cặp kính lão mới lâu, từng bước tiến về phía .
Người dân thôn Đầu Đạo Câu cảm thấy những xuống xe trông quen mà dám nhận, vì hai mươi năm qua đổi quá nhiều.
Bà cụ Vệ là đầu tiên nhận lão già đang nghển cổ như ngỗng giữa đám đông. Bà cụ hỏi:
“Tôn Đống Lương, ông gì? Không nhận ?”
Tên bất thình lình gọi, Tôn Đống Lương – trưởng thôn Đầu Đạo Câu – sững . Nghe giọng quen thuộc , mặt ông lập tức sáng bừng:
“Bà cụ Vệ! là bà ! còn tưởng thằng Xuân Sinh lừa!”
Nhà họ Vệ rời thôn Đầu Đạo Câu hai mươi năm, giờ đây ai nấy đều thành đạt, về quê hương cũng thể xem như ‘vinh quy bái tổ’.
Nhìn dáng vẻ của bà cụ Vệ, chính , những bà thím từng chê bà cụ góa chồng sớm, giờ đây chẳng khác nào rơi biển giấm, ghen tị đến mức chịu nổi.
là hàng so với hàng thì chỉ vứt, so với thì chỉ tức điên!
Ngày xưa, nhà họ Vệ tuy sống khá giả nhưng đều mặc quần áo vải thô, trông chẳng khác gì . Giờ đây, so sánh , ít phụ nữ trong thôn Đầu Đạo Câu ghen tị đến mức sắp tự khổ mà chết. Đứng cạnh nhà họ Vệ, họ chẳng khác nào những bà già giúp việc đứa ở bên cạnh các ông chủ, bà lớn thời xưa.
Một bà lão lưng còng, quan hệ tệ với bà cụ Vệ, tiến gần, cố mở to đôi mắt nhỏ như khe hở của , hỏi:
“Đại Anh, bà còn nhớ là ai ?”
“Chị dâu Kim Hoa! Chúng từng sống cùng một thôn hơn ba mươi năm, thể quên chị ?” Bà cụ Vệ đưa tay , nắm lấy bàn tay nhăn nheo như vỏ cây của Tạ Kim Hoa, hỏi:
“Chị dâu Kim Hoa, mấy năm nay sức khỏe của chị thế nào? nhớ lầm thì chị hơn bảy tám tuổi, giờ chắc hơn bảy mươi nhỉ?”