Tạ Ngọc Thư mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn quyết định rằng khi về đơn vị nhất định mua thêm đồ gửi về cho nhà. Hai đứa trẻ nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đều gửi quà, chồng và cô em chồng cũng phần, để tránh gây mất hòa khí trong gia đình.
Chỉ cần những việc , dù thật sự thích Quốc Kiện và Quốc Khang, thì vì đồ chị gửi về cũng thể công khai gây khó dễ.
Tạ Ngọc Thư định để hai đứa trẻ ở quê nửa năm, đợi đến mùa hè về thăm. Nếu hai đứa kể sống , thì sẽ đưa về đơn vị nuôi.
…
Thôn Nhị Đạo Câu, nhà họ Vương.
Nhìn bà cụ Vương trở về tay , Vương Đại Sơn và Vương Thiết Đản thất vọng lộ rõ mặt. Mã Chiêu Đệ hỏi:
“Mẹ, chẳng xin thịt ở nhà dì cả ? Có xin ? Con thấy môi còn bóng dầu kìa, dì cả giữ ăn thịt ?”
Nghe Mã Chiêu Đệ , Vương Thiết Đản liền quấn lấy bà cụ Vương, mè nheo:
“Bà, cháu cũng ăn thịt, con cũng ăn thịt...”
Bà cụ Vương nhiều năm qua sống nhờ cháo ngô loãng, đường ruột đường dày tiêu hóa nổi bát thịt đầy dầu mỡ?
Trên đường từ thôn Đầu Đạo Câu về thôn Nhị Đạo Câu, bà đau bụng mấy , trong lòng âm thầm mắng bản phúc chí. Bà mím chặt môi, nén , chỉ sợ cẩn thận nôn hết thịt ăn bụng.
Bà cụ Vương vốn cảm thấy dày lộn tùng phèo, mà còn Vương Thiết Đản xốc mạnh một cái, cảm giác choáng váng buồn nôn trào lên, khiến bà kìm , vịn tường sân mà nôn đến trời đất cuồng.
Vương Thiết Đản mắt sắc, mũi cũng thính, liếc một cái nhận thứ bà cụ Vương nôn là gì. Cậu lập tức gào , loạn, khiến đầu óc bà cụ Vương ong ong như nổ tung.
"Mẹ ơi, là thịt! Là thịt! Bà nội nôn là thịt!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-54.html.]
May
Mã Chiêu Đệ đống thịt nhiều như thế, vành mắt đỏ hoe ngay tại chỗ, ấm ức sang trách Vương Đại Sơn:
"Vương Đại Sơn, chẳng với em rằng việc gì cũng nghĩ cho chúng , bảo em đừng gây gổ với bà ? Đây là cái gì cũng nghĩ cho chúng ư? Nếu bà thực sự nghĩ cho chúng , thể tự ăn nhiều thịt đến mà chẳng để một miếng nào?"
Vương Đại Sơn ngớ , đáp . Người trong ký ức của luôn yêu thương hết mực, thể chuyện ăn một thế ?
Vương Thiết Đản còn nhỏ, dễ xúi giục, Mã Chiêu Đệ , cơn giận liền xộc thẳng lên não. Như một quả pháo, lao tới chỗ bà cụ Vương, chạy tuôn những lời thô lỗ:
"Đồ bà già đáng chết! Ăn vụng thịt mà chẳng để phần chúng miếng nào!"
Bà cụ Vương nôn đến mức dày trống rỗng, kịp lấy sức, Mã Chiêu Đệ và Vương Thiết Đản mắng như , định mở miệng giải thích, nhưng kịp lời nào, bà cảm thấy một cơn đau thốc lên từ hông, đầu va mạnh tường.
"Rầm…"
Họa vô đơn chí, bức tường đất dựng bằng gạch thô cú va đập rung mạnh, hai viên gạch rơi xuống, một viên sượt qua mặt bà cụ Vương, một viên đập thẳng trán Vương Thiết Đản. Cả bà cháu cùng ngã nhào xuống đất.
Vương Đại Sơn và Mã Chiêu Đệ hoảng loạn thật sự.
Một là đứa con cưng chiều chuộng nhất nhà, là nguồn lương thực của cả gia đình, hai thể xảy chuyện !
Vương Đại Sơn gào lên với Mã Chiêu Đệ:
"Mau gọi bác sĩ ở trạm y tế, mau lên!"
Mã Chiêu Đệ ròng, nước mắt chảy như mưa:
"Tiền đều do cất cả, em tiền ở mà lấy? Không tiền, gọi bác sĩ đến khám ?"