Lạc Cẩn và Lạc Du sầm mặt .
Vệ Thiêm Hỉ thầm đắc ý khi thấy phản ứng của hai đứa, nhưng mặt cố tỏ bất đắc dĩ.
Cô Lạc Cẩn và Lạc Du bằng ánh mắt đầy “yêu thương” đến mức khiến cả hai nổi da gà, nhẹ nhàng :
“Cha vất vả bao năm, gia sản để đủ để nuôi hai con cả đời. Dù các con chơi bi, chơi đất cả đời, cha cũng lo . Thế nên cha bắt ép hai đứa học hành gì nữa , học bao nhiêu thì học.”
Đặt tay lên bụng, cô tiếp:
“Hai đứa cố , nhưng đứa nhỏ trong bụng thì thể dạy dỗ cẩn thận. Biết sẽ thành tài. Đứa đời chịu áp lực , tương lai lo chuyện kế thừa gia sản, định kỳ chia tiền cho hai trai. Mà đầu óc Lạc Cẩn và Lạc Du nhanh nhạy, đến toán cấp hai cũng . Cha lo hai đứa ngay cả đếm tiền cũng sai, lừa thì ?”
Lạc Cẩn và Lạc Du cuống lên, gân cổ cãi:
May
“Mẹ, chúng con ngốc, chỉ là bài bây giờ dễ quá nên chẳng buồn thôi. Mẹ cứ cho chúng con nhảy lớp, chắc chắn chúng con sẽ thi điểm cao.”
Vệ Thiêm Hỉ thầm nghĩ: “Trẻ con, dạy học sinh còn nhiều hơn các con từng gặp, trị hai đứa chắc?”
Cô lập tức vẻ mặt buồn rầu, ôm hai đứa lòng, giọng đầy đau lòng và thất vọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-544.html.]
“Con , các con học nổi. Trước đây còn tức, giờ thì nữa. Chỉ cần các con sống vui vẻ là .”
“Lạc Cẩn, Lạc Du, các con yên tâm, cha sẽ lo liệu chu . Bây giờ còn nhỏ, lớn hơn chút, sẽ đến mấy vùng xa xôi tìm cho các con một cô vợ hiền lành, học hành gì nhiều nhưng thật thà, để các con chịu thiệt thòi.”
“Nhà thiếu tiền. Các con cứ thoải mái sống như . Thích thả chim thì thả chim, thích dắt chó thì dắt chó. Không học thì học, thích chơi gì thì chơi. Mẹ nghĩ thông suốt , từ nay ép buộc các con nữa.”
Bà cụ Vệ định lên tiếng khuyên nhủ thì thấy Vệ Thiêm Hỉ nháy mắt liên tục, bà cụ liền nuốt lời định , còn kéo cả Diêu Thúy Phân để xen .
Nghe sắp đặt thứ chu tệ hại, Lạc Cẩn và Lạc Du hoảng loạn hét toáng lên, chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lạc Thư Văn:
“Cha, cha ơi, cha với , chúng con học , mà chỉ bài tập, thi thôi. Đừng để từ bỏ chúng con! Chúng con sẽ học hành tử tế, thi cử nghiêm túc từ giờ!”
Lạc Thư Văn mặt lạnh tanh:
“Không cần giải thích. Cha tìm hiểu qua các thầy cô của hai đứa. Các con học thì chú ý giảng, bài tập bao giờ . Cha lý do gì để tin các con đây?”
“Hai con bài dễ quá, nhưng ai cấm hai con học bài khó ? Học xong sách cấp hai , tự học cấp ba? Sách ‘Nhập môn Toán học’ của học xong , học tiếp ‘Cơ bản Toán học’? Sách giáo khoa học xong , thư viện quốc gia sách? Nhà gần đó mà. Thư viện đại học Thủy Mộc hàng triệu cuốn, mượn sách ?”
“Lạc Cẩn, Lạc Du, cha thật sự thất vọng. Lúc nghi ngờ hai con cố tình học, cha còn bênh vực, hai đứa nhỏ, lớn thêm chút nữa sẽ tự giác. bây giờ thì ? Hai con khiến cha thể ngẩng mặt . Nhìn các , các dì, các con, ai là học sinh xuất sắc? Người hổ phụ sinh hổ tử, đây cha cũng tin, nhưng giờ thấy câu lúc nào cũng đúng.”
Nếu những lời của Vệ Thiêm Hỉ như trận tuyết lạnh buốt trong lòng Lạc Cẩn và Lạc Du, thì lời của Lạc Thư Văn là trận mưa đá kèm sương giá, giáng thêm một cú đau đớn.