Bà cụ Vệ hề những suy nghĩ phong phú trong lòng con dâu. Bà cụ cho rằng Diêu Thúy Phân thật, liền gật đầu đồng ý:
“Được thôi, cũng chẳng ai tâm trạng nấu nướng. Thế thì nấu một nồi cháo, bánh cúng còn dư hồi Tết đem hấp . Tối nay ăn thanh đạm một chút.”
Diêu Thúy Phân thở phào nhẹ nhõm. ngay đó bà cụ gọi:
“Tứ Trụ, đây bảo chút việc.”
Lòng Diêu Thúy Phân lập tức thắt . Bà cụ gọi chồng chị riêng, chẳng lẽ bà cụ định trách chị chăm Hỉ con, bảo Tứ Trụ ly hôn chị để tìm một con dâu khác đảm đang hơn?
Diêu Thúy Phân lo đến ruột gan thắt , nhưng chẳng dám lộ vẻ, chỉ giường cố nặn nụ , hy vọng con gái mau chóng tỉnh .
May
Thực tế, bà cụ Vệ hề những chuyện mà Diêu Thúy Phân tưởng tượng. Bà gọi Tứ Trụ , chỉ để cắt một miếng thịt lợn rừng, bảo lén mang qua cho bà Lộ Thần.
Bà cụ Vệ rõ Vệ Tứ Trụ chắc chắn đang ôm đầy bụng thắc mắc, nhưng bà cụ giải thích với Tứ Trụ thế nào, đành dùng uy lực để dọa:
“Chuyện nên hỏi thì đừng hỏi. Con gái nhà còn giữ xong, còn định lo chuyện ? Lo ?”
Vệ Tứ Trụ lặng thinh: “...”
Thôi , ruột gì cũng lý, ngốc, cứ lời theo là .
Vì Vệ Thiêm Hỉ bệnh, cả nhà đều chẳng khẩu vị, ăn tối qua loa xong ai nấy đều ngủ sớm.
Bà cụ Vệ giường, ngừng nghĩ về những gì bà Lộ Thần với .
Bà Lộ Thần bảo rằng cô bé bệnh đến mức tỉnh, mà là tỉnh. Cô bé tỉnh vì giúp gia đình tránh một kiếp nạn. kiếp nạn rốt cuộc là của ai?
Bà cụ Vệ nghĩ mãi , giấc ngủ cũng chẳng yên, cứ trở liên tục, khiến Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha bên cạnh cũng ngủ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-62.html.]
Vệ Nhị Nha khẽ hỏi:
“Mẹ, khuya mà ngủ, cứ lật qua lật gì thế? Nằm trong chăn mà quậy như đánh trời , ngủ , mai còn dậy sớm bánh nướng nữa đấy!”
“Làm bánh nướng gì? Anh cả và chị dâu mai , cần bánh nướng.”
Bà cụ Vệ buột miệng đáp, bỗng giật , đôi mắt trong bóng tối sáng lên. Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu bà cụ.
Vệ Nhị Nha bực :
“Anh cả và chị dâu , nhưng chẳng cả thuê xe ? Nói là đưa con bé Hỉ lên thẳng bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô để khám bệnh. Đường đến thủ đô xa thế, chẳng lẽ thêm ít bánh cho họ mang theo ăn đường? Không thì đói, chỉ còn cách nhà ăn quốc doanh, đắt cần tem lương quốc!”
Bà cụ Vệ đáp lời Nhị Nha, mà lặng lẽ suy tính trong đầu. Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, Vệ Tứ Trụ là ba gia đình quanh năm suốt tháng chẳng rời khỏi thôn, chắc chắn gặp chuyện gì. Nhìn nhà họ Vệ, những chuyện lớn nhỏ, thời điểm Vệ Thiêm Hỉ bệnh thế , chỉ chuyện Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư trở đơn vị là đáng chú ý.
“Nếu những lời bà Lộ Thần đều đúng, thì chắc sáng mai kiếp nạn sẽ qua thôi, con bé chắc cũng sẽ tỉnh .”
Bà cụ Vệ lẩm bẩm, xoay , phân công công việc cho Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha:
“Phải , cần ít bánh. Nhà thịt, mai sáng bánh nhân thịt ! Đại Nha, dậy sớm nhào bột, Nhị Nha, dậy cùng chị, lo chuẩn thịt nhân!”
Vệ Đại Nha: “...?”
Vệ Nhị Nha: “...!”
Vệ Đại Nha thò tay chăn của Nhị Nha, véo một cái để trút giận. Nhị Nha chịu thua, hai chị em trong chăn đấu đá .
Bà cụ Vệ mặt tối sầm , quát:
“Đêm hôm ngủ, các con loạn gì trong chăn thế hả? Vừa nãy lăn qua lăn thì gọi là đánh trời, còn hai đứa bây bây giờ véo là gì? Là Na Tra gây sóng hả?”
Hai chị em nhà họ Vệ bật khúc khích.