“Cũng đúng.” Tôn Nhị Anh sang bà cụ Vệ, hỏi: “Chị ơi, chị chuyện ? Tiểu Anh với cháu nó là Vương Thiết Đản đều nhập viện ! Tiểu Anh trật lưng, hình như xương chân cũng đập gãy. Còn thằng bé nhà họ thì nặng lắm, gạch đập trúng đầu, khâu mấy mũi. Không tỉnh , mà nếu tỉnh thì sợ cũng thành ngớ ngẩn.”
Bà cụ Vệ đang bên giường dỗ Vệ Thiêm Hỉ ngủ, đến đây thì tay khựng . Bà cụ sửa chăn cho cháu bé, thẳng dậy, lạnh nhạt hỏi: “Liên quan gì tới chị? Người nhà quê việc nặng thì trật lưng là chuyện bình thường, đập gãy xương chân thì tại cô cẩn thận chứ .”
Bà cụ nhạt: “Còn thằng cháu cô , nó gì thì kệ nó. Nó coi cháu chị là cháu thì chị chạy đến nhận chúng nó cháu ? Chuyện là do ông nội Vương Thiết Đản tự gieo nghiệp, giờ con cháu chịu báo ứng, đáng đời!”
Tôn Nhị Anh định khuyên thêm nhưng bà cụ xua tay đuổi khéo: “Nếu em còn nhắc chuyện nhà họ mặt chị, chị bực , thì em mát mẻ mà !”
Tôn Nhị Anh ngậm miệng. Một lúc , bà cụ nhịn hỏi: “Chị ơi, dù cũng là em gái ruột, giờ nó thương thế , thể quan tâm gì …”
“Tiểu Anh thấy cả nhà chị sắp c.h.ế.t đói cũng như thấy. Chị quan tâm nó gì? Em từ đến thì về đó , chị em thấy phiền chịu nổi. Sau bớt tới gây rối cho chị.”
Bà cụ Vệ nổi trận lôi đình, ai cũng e dè. Tôn Nhị Anh hiểu rõ tính khí của bà cụ nên dám can ngăn thêm, chỉ len lén liếc mắt Vệ Thiêm Hỉ, vắt óc tìm chuyện để trò chuyện với bà cụ. "Chị , cháu gái chị trông kháu khỉnh quá, trắng trẻo mũm mĩm thế , là khỏe mạnh !"
câu nịnh nọt như đụng tổ ong, chẳng những lấy chút cảm tình nào, Tôn Nhị Anh còn bà cụ tặng cho một cái lườm sắc lẹm.
Bà cụ Vệ lạnh lùng hỏi, "Cô thấy con bé Hỉ đang bệnh, gọi mãi chẳng tỉnh ? Cả nhà đang lo thu xếp đồ đạc để đưa con bé lên bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô. Tôn Nhị Anh, cô về nhà ? đang rối bời, chẳng thời gian cô lải nhải!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-65.html.]
Tôn Nhị Anh khựng , đầu Diêu Thúy Phân, thấy mắt chị vẫn còn sưng. Không nhiều, Tôn Nhị Anh vội lấy một nắm tiền, nhét thẳng tay Diêu Thúy Phân.
May
Diêu Thúy Phân hoảng hốt, hét lên, vội vàng trả tiền. Vừa nhét túi Tôn Nhị Anh , "Dì hai, dì gì ? Cháu thể nhận tiền của dì ! Thời buổi ai kiếm tiền cũng cực khổ. Nhà Diệp Tử sắp thêm thành viên, dì giữ tiền lo cho họ !"
Tôn Nhị Anh chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diêu Thúy Phân, nhét tiền túi chị, nghiêm giọng: "Thúy Phân, cháu coi dì như ngoài ? Cả nhà là , thấy con bé đáng yêu như thế, dì chỉ góp chút sức lo cho cháu. Sao cháu ngăn dì tròn trách nhiệm của bậc ông bà?"
"Dì khá giả, chỉ giúp một chút. Cháu và Tứ Trụ đừng chê ít, đây là tấm lòng của dì."
Diêu Thúy Phân vẫn dám nhận, mãi đến khi bà cụ Vệ lên tiếng, "Nhận , Thúy Phân. Để cái ngốc chịu thiệt một mà suy nghĩ. Nhớ kỹ, mỗi dịp lễ Tết ai đến thăm cô ? Lòng cô nhân hậu thì , nhưng đừng biến thành ngu ngốc. Đến lúc nào cô thất vọng, thì xem nhà ai còn thăm cô dịp Tết. Dựa cái nhà họ Vương lòng lang sói ? Cô mơ !"
Những lời đ.â.m thẳng lòng Tôn Nhị Anh. Bà cụ chỉ gượng , dám cãi. May , lúc Đại Trụ và Tứ Trụ nhà, giải thoát bà cụ khỏi cơn giận của chị gái.
Đại Trụ bảo, "Mẹ, thôi đừng nữa. Mẹ nấu ăn ngon, vài món cho khách . Người đưa bé Hỉ bệnh viện tới, đang tìm chỗ đậu xe trong làng."
Tôn Nhị Anh lau mồ hôi lạnh trán, thầm hứa từ nay sẽ bao giờ bênh vực Tôn Tiểu Anh nữa. Thật đúng là ơn mắc oán!
Nghe lời Đại Trụ, bà cụ Vệ đầu Thiêm Hỉ vẫn giường, cau mày. Trong lòng bà cụ tự hỏi: "Con bé mãi tỉnh? Chẳng lẽ bà Lộ Thần đoán sai ?"
...