Khi bà cụ Vệ lấy bình tĩnh và bước khỏi nhà bếp, bà cụ vô tình đụng trúng Trương Xuân Nha. Chị tưởng rằng sẽ mắng, nhưng bà cụ chỉ liếc chị bằng đôi mắt đỏ hoe nhà bếp.
Trương Xuân Nha cảm thấy buồn lòng, liền theo bà cụ nhà bếp, nghẹn ngào :
“Mẹ, nếu trong lòng gì vui thì cứ với chúng con, đừng giữ mãi trong lòng như . Người khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh mất thôi.”
“Nếu vẫn nhớ đến con trai duy nhất của dì ba, là bảo Tam Trụ Nhị Đạo Câu xem tình hình nhà họ thế nào. Nếu thật sự sống nổi, nhà thể giúp họ một chút. Giúp đến mùa xuân năm , khi đất đai thể cho thu hoạch, thì ngừng . Mẹ thấy ?”
Bà cụ Vệ đổ gạo vo sạch nồi, ngẫm nghĩ một lúc gật đầu.
“Được, con bảo Tam Trụ Nhị Đạo Câu một chuyến, xem nhà họ . Nếu miễn cưỡng sống thì thôi, còn nếu thật sự trụ nổi, thì bảo Tam Trụ mang nửa bao tải lương thực đến giúp họ qua cơn khó. Qua mùa đông , cũng coi như lời với dì ba con. Không ác, mà là nhà họ như bùn nhão thể trát tường.”
“Xuân Nha, con là hiểu chuyện. Thời buổi , nhà ai cũng khó khăn. Chúng thể vì giúp họ mà để con cái nhà đói khổ. Không thể đổ lương thực cái hố đáy mãi .”
Lời khen của bà cụ khiến Trương Xuân Nha cảm thấy vô cùng ấm áp. Chị lập tức chuyện với Vệ Tam Trụ.
Sau bữa sáng, Vệ Tam Trụ lên đường, đến trưa về nhà. Anh mang theo tin tức khiến bà cụ Vệ yên lòng.
“Mẹ yên tâm, họ c.h.ế.t đói . Họ hàng bên nhà ba can thiệp, mắng vợ chồng Đại Sơn một trận, yêu cầu họ nhường sân nhà để đổi lấy một bao tải lương thực cùng ít tiền. Đợi đến khi Đại Sơn tỉnh ngộ, lương thực và tiền để trả thì sân nhà sẽ trả về. Nghe gia đình họ Mã ở Tam Đạo Câu cũng giúp một chút, tuy nhiều nhưng đủ để họ chống đỡ một hai tháng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-99.html.]
Bà cụ Vệ cuối cùng cũng thở phào. Gương mặt u ám của bà cụ dần sáng , ngày một vui vẻ hơn, tinh thần cũng hồi phục.
Trong kỳ nghỉ đông, em Vệ Đông Chinh bắt một con gà rừng. Bà cụ định để dành ăn dịp Tết, nên giữ con gà đến tận ngày 29 tháng Chạp mới thịt, ninh nhỏ lửa qua đêm. Nồi nước luộc gà chuyển sang màu trắng sữa, béo ngậy.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến đêm Giao thừa. Bà cụ Vệ nhớ rằng hôm nay là sinh nhật Vệ Thiêm Hỉ, liền dậy sớm, tự tay nấu cho cô bé một bát mì trường thọ, dùng nước dùng từ gà rừng hầm.
Không chỉ Vệ Thiêm Hỉ, cả nhà đều ăn mì gà. Chỉ khác ở chỗ, bát của Vệ Thiêm Hỉ một quả trứng luộc và một miếng thịt gà to bằng miếng đậu phụ, trong khi bát của những khác chỉ trứng vụn và thịt gà xé nhỏ.
May
Dù sự khác biệt, vẫn ăn vui vẻ, thậm chí nồi nước dùng cũng vét sạch.
Nhìn cả nhà la liệt giường, bà cụ mắng:
“Cái bộ dạng là gì đây? Như ma đói đầu thai, thấy đồ ăn bao giờ chắc? Mau dậy việc! Qua đêm nay là sang năm mới, còn khối việc .”
“Tứ Trụ, con đến nhà dì hai một chuyến, xem câu đối nhờ dượng xong . Nếu xong thì mang về dán.”
“Tam Trụ, con dọn dẹp sân nhà trong ngoài một lượt. Nhà sát rừng, lá rụng nhiều, nhớ quét sạch sẽ.”
“Nhị Trụ, cả với chị dâu bảo hôm nay sẽ về. Con đầu làng đón họ. Nghe chị dâu mang nhiều đồ, sợ họ xách nổi. Con mượn một chiếc xe đạp chở giúp họ.”
“Lan Tử, Xuân Nha, Thúy Phân, các con kiểm tra phòng của , chỗ nào bẩn thì lau dọn. Cũng xem quần áo mới của bọn trẻ, chỗ nào chắc chỉ thì sửa nốt. Chiều nay dùng kim chỉ .”