Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 221: Hoắc Tây ngủ ngon và lớn lên nhé

Cập nhật lúc: 2025-07-21 09:26:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bầu trời, những đám mây hồng trôi nổi.

Ánh hoàng hôn phản chiếu lên cành lá đen, tô thêm vẻ kỳ lạ cho mặt đất, như đang thương tiếc một sinh linh bé nhỏ .

Ôn Mạn mặt đẫm nước mắt, như mất hồn.

Hoắc Tây, thật sự còn nữa ?

Hoắc Tây, con cứ như ?

Con sẽ thế nào, sợ ...

Mẹ... sẽ đây?

Ôn Mạn ôm chặt nắm đất mới lòng, hình co quắp, dù cách lớp áo vẫn thấy rõ xương sống nhô lên gầy guộc.

"Tại ... cho em gặp mặt cuối!"

Hoắc Thiệu Đình vốn định ôm cô dậy, bàn tay thon dài dừng , lơ lửng giữa trung với tư thế kỳ lạ.

Giọng khàn đặc: "Hình dáng đứa bé , sợ em thấy sẽ quên ."

Ôn Mạn xong hoảng hốt.

Cô khẽ nhắm mắt: "Hoắc Thiệu Đình, thật nhẫn tâm! Nó cũng là con của , thể... thể..."

Những từ ngữ đó, Ôn Mạn nỡ gán cho Hoắc Tây bé bỏng của .

Cô bỏ nắm đất trong lòng lên nấm mồ nhỏ.

Rồi bắt đầu vun đất xung quanh lên, trong đất lẫn những viên sỏi sắc nhọn, nhanh chóng xước tay cô, nhưng Ôn Mạn quan tâm.

những việc một cách máy móc.

Hoắc Tây, đắp thêm chăn cho con,

Con đỡ lạnh ?

Hoắc Tây, kịp yêu thương con,

Hoắc Tây, khi con chào đời, tưởng tượng vô hình dáng con, nhưng nào bằng con thật.

Hoắc Tây, ngủ ngon và lớn lên nhé.

Mẹ ở ngay đây...

Trời đất u sầu.

Tia sáng cuối cùng bầu trời biến mất, bóng tối bao trùm mặt đất.

Hoắc Thiệu Đình cúi bế Ôn Mạn lên: "Về thôi!"

bế lên, phát hiện cô ngất , nóng bất thường...

...

Phòng bệnh.

Ôn Mạn im lìm, Hoắc Thiệu Đình lau tay, lau cho cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Anh bên tai cô, hy vọng đánh thức cô.

tỉnh , bác sĩ kích động quá lớn, trong tiềm thức chấp nhận nên mới ngủ li bì.

Phu nhân họ Hoắc và Hoắc Minh Châu cũng ở đó.

Hoắc Minh Châu nhịn : "Anh, chị dâu thể tỉnh nữa ? Anh, nên lừa chị như ... hu hu... chị đau lòng bao!"

Phu nhân họ Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.

Bà và Chấn Đông dù cách của Thiệu Đình, nhưng trong lòng cũng dám hy vọng nhiều, bởi cơ hội chỉ 5%.

Bây giờ... họ cũng gặp.

Tất cả thứ, đều do Thiệu Đình quyết định.

Hoắc Thiệu Đình và em gái lóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Mạn, ánh mắt dán chặt khuôn mặt cô, khẽ : "Anh hối hận!"

Hoắc Minh Châu sững sờ.

...

Ôn Mạn hôn mê bốn ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu/chuong-221-hoac-tay-ngu-ngon-va-lon-len-nhe.html.]

Bốn ngày cô tỉnh , xung quanh phòng bệnh yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo.

Chắc là đêm khuya.

Hoắc Thiệu Đình gục bên giường, khuôn mặt từng khiến cô say mê giờ tựa tay cô, trông tiều tụy, mệt mỏi.

Ôn Mạn lặng lẽ ...

Hoắc Thiệu Đình lập tức tỉnh giấc.

Anh ngẩng lên, ánh đèn vàng mờ, thẳng cô.

Họ là vợ chồng, nhưng trải qua nhiều chuyện, mối quan hệ tan nát, thậm chí gặp mặt cũng gì.

Hoắc Tây còn nữa, giữa họ chẳng còn gì để .

Ôn Mạn khép mắt : "Anh ngoài !"

Hoắc Thiệu Đình giọng khàn đặc, dịu dàng : "Có đói , múc cháo nóng cho em ăn!"

Nói xong múc cháo.

Ôn Mạn mặt , lạnh lùng : "Không cần!"

Tay khựng , nụ vui mừng thoáng qua cũng đông cứng, nhưng vẫn tiếp tục múc cháo, cố gắng giọng nhẹ nhàng: "Bác sĩ em thiếu dinh dưỡng, trong cháo cho ..."

"Hoắc Thiệu Đình, em cần!"

"Phải mấy nữa, em cần !"

...

Cuối cùng, tay run nhẹ, đặt bát xuống.

Anh lưng với cô, cả hai thấy mặt , lẽ chuyện như sẽ dễ dàng hơn.

Anh sợ thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.

Giọng Hoắc Thiệu Đình nén : "Em thấy , sẽ nhờ đến chăm sóc em! Chân bà khá hơn nhiều, thể ... Ôn Mạn, em đau lòng, nhưng đừng đau lòng quá lâu ? Chúng ... chúng ... vẫn tiếp tục sống!"

...

"Đó là đứa con em mang nặng 7 tháng."

"Em dùng 16 tiếng để sinh nó ."

...

Ôn Mạn mà tim đau nhói, thể cũng .

Cô khẽ dậy, đờ đẫn lòng , nơi đó bắt đầu căng sữa... Sau khi sinh Hoắc Tây cô từng , giờ Hoắc Tây , nơi bắt đầu tiết sữa.

Và sự căng tức , ngừng nhắc nhở cô từng con.

Ôn Mạn bật .

Cô ôm chặt chiếc chăn trắng, nức nở, ngón tay mảnh khảnh co quắp...

Hoắc Thiệu Đình cũng thấy .

Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô.

Anh áp mặt cổ cô, giọng trầm khàn: "Ôn Mạn, về nhà với nhé? Chúng ở bệnh viện nữa, ở đây em sẽ mãi nhớ đến Hoắc Tây."

Ôn Mạn đẩy tay .

Cô ôm chăn, lặng lẽ ngẩn ngơ.

Bác sĩ , cô cần thời gian dài để vượt qua, khuyên Hoắc Thiệu Đình kiên nhẫn bên cạnh.

Hoắc Thiệu Đình vẫn ở bệnh viện cùng Ôn Mạn, dù cô thèm để ý, dù mấy ngày cô cũng chẳng với câu nào, nhưng vẫn buông tay, thèm khát ngắm khuôn mặt cô.

Anh cơ hội như , còn nhiều.

Thỉnh thoảng đêm khuya, nhận điện thoại khẩn, hai ngày.

Ôn Mạn , cũng chẳng quan tâm...

Cứ thế mối quan hệ họ xuống tới đáy băng giá, vẫn chung sống nửa tháng, Hoắc Thiệu Đình nhớ , đó lẽ là nửa tháng đau lòng nhất đời .

Cô ở mắt, nhưng thấy hy vọng.

Loading...