Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 230: Ôn Mạn, anh nhớ em đến phát điên

Cập nhật lúc: 2025-07-21 09:27:23
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Mạn tâm trạng để chuyện.

Và những gì , cô hiểu rõ mồn một, ngoài việc với cô.

Trải qua bao chuyện, ly hôn ba năm.

Ôn Mạn từ lâu nguội lạnh, còn hận nhiều như , nhưng tình cảm ngày xưa cũng theo đó tan thành mây khói.

vì Hoắc Tây, cô giữ mối quan hệ hòa hảo với .

Cô khẽ : " gặp con bé !"

Dưới ánh đèn vàng mờ.

Bàn tay đang nắm chặt dần nới lỏng, khẽ thốt: "Vào ! Đừng con bé thức giấc."

Ôn Mạn khẽ "ừ" một tiếng, bước qua lên lầu.

Khi cô xa, Hoắc Thiệu Đình cúi đầu bàn tay , nơi vẫn còn ấm của Ôn Mạn, thứ khắc khoải nhớ thương.

...

Trước cửa phòng ngủ của bé lầu hai.

Ôn Mạn đặt tay lên nắm cửa, do dự một chút nhẹ nhàng đẩy .

Tiểu Hoắc Tây quả thực đang ngủ say.

Trong căn phòng màu hồng nhạt, chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng dịu, cô nhóc nghiêng, miệng hé mở, từng thở đều thơm ngọt.

Ôn Mạn lòng đau nhói nhưng cũng vô cùng mềm yếu.

xuống giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con bé.

Không chỗ nào là chạm!

Ba năm, cô lỡ mất ba năm của đứa trẻ , đặc biệt là hai năm Hoắc Tây trong phòng thí nghiệm, như cô mặt.

Nỗi ân hận tràn ngập lòng cô.

Hoắc Thiệu Đình khi chỉ cho cô, nhưng cô vẫn hận .

Ôn Mạn khẽ lau giọt nước mắt, để ý, cúi xuống hôn lên trán Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Tây, giống cô.

tính cách giống hệt Hoắc Thiệu Đình.

Ôn Mạn kìm , xuống ôm con bé, hít hà mùi sữa thơm dịu con, lòng cô dần bình yên, dường như nỗi đau đều xoa dịu trong khoảnh khắc .

Hoắc Thiệu Đình ngoài cửa, lặng lẽ hai con.

Hắn nên cho Ôn Mạn thời gian, để cô thích nghi, nhưng thể kiềm chế nữa.

Hắn khao khát gần cô.

Không chỉ vì ham , mà , ba năm ... liệu cô còn !

Hoắc Thiệu Đình tắt đèn.

Căn phòng chìm bóng tối, Ôn Mạn giật .

Ngay đó, tấm nệm mềm bên cạnh cô lún sâu xuống, Hoắc Thiệu Đình chống tay bên cô, trong ánh sáng mờ ảo, chẳng ai rõ ai...

Ôn Mạn hạ giọng: "Hoắc Thiệu Đình, điên !"

Hắn cô chằm chằm.

Rồi ngay ánh mắt cô, cúi xuống hôn cô, Ôn Mạn kịp phản ứng lẻn miệng, nhẹ nhàng quấy rối...

Họ lâu chuyện .

Hoắc Thiệu Đình rõ ràng lạ lẫm, dựa trí nhớ, khơi gợi để cô thấy dễ chịu.

Ôn Mạn đẩy .

Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngay bên cạnh, động tĩnh lớn sẽ khiến con bé thức giấc, cô con thấy cảnh , chần chừ thì Hoắc Thiệu Đình ôm lấy mặt cô, bắt đầu hôn sâu...

Ôn Mạn tránh , tức giận cắn một cái.

Hoắc Thiệu Đình buông .

Trong bóng tối, đôi mắt đen của ghim chặt cô, giọng khàn đặc: "Ôn Mạn, nãy em phản ứng! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể !"

Ôn Mạn thở gấp gáp.

Tư thế lúc của họ vô cùng bất nhã, thậm chí mỗi nhịp thở của cô đều chạm , cô hổ tức giận: "Hoắc Thiệu Đình, phòng sách chuyện ? Giờ là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu/chuong-230-on-man-anh-nho-em-den-phat-dien.html.]

Hắn ép xuống.

Mặt áp cổ cô, lâu gì.

Mãi , mới thốt lên: "Ôn Mạn, nhớ em đến phát điên! Anh thừa nhận em, lên giường với em, đàn ông nào mấy năm xa cách chuyện đó với phụ nữ thích?"

Ôn Mạn đầu óc tỉnh táo hơn.

Cô đá một cái: "Xuống ! Chúng ly hôn!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Tưởng sẽ ì , nào ngờ nhẹ nhàng dịch , ép buộc cô.

cũng suýt nữa thì mất kiểm soát.

Ôn Mạn nhà vệ sinh chỉnh trang trang phục, mới đến phòng sách chuyện với .

Giữa họ quá nhiều thứ cần bàn.

Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây.

Là cha , dù ly hôn, những điều cũng thống nhất.

...

Rõ ràng, Hoắc Thiệu Đình cũng chuẩn tinh thần cho cuộc trò chuyện dài.

Ôn Mạn đẩy cửa , đang pha cà phê, tiếng bước chân cô, tự nhiên : "Vẫn là Mandheling nhé?"

Ôn Mạn gật đầu, nhẹ nhàng xuống ghế sofa.

bóng lưng .

Lần tái ngộ , đây là đầu cô quan sát Hoắc Thiệu Đình, vẫn trai như xưa, chỉ điều khí chất trầm lắng hơn, dĩ nhiên trừ lúc trơ trẽn, thì y hệt ngày .

Hoắc Thiệu Đình đặt cà phê mặt cô.

Hắn lấy từ tủ sách một tập tài liệu dày, đưa cho cô xem, Ôn Mạn Lục Khiêm "tiêm phòng" , nhưng khi nhận tài liệu, tay cô vẫn kiềm run rẩy.

Đêm khuya khoắt.

Ôn Mạn lật từng trang, bên cạnh im lặng.

Trời hừng sáng, Ôn Mạn gấp tài liệu , gương mặt đầy mệt mỏi.

Hoắc Thiệu Đình chìm hồi tưởng, giọng trầm: "Lúc đó em khỏe, sợ em chịu nổi! Sau Hoắc Tây khá hơn, nhưng hai năm đầu tình hình tệ! Mãi đến năm nay, Hoắc Tây mới định, dù vẫn vài vấn đề nhỏ, nhưng con bé sẽ lớn lên khỏe mạnh!"

Ôn Mạn đặt nhẹ tài liệu xuống.

, thì thầm: "Vấn đề nhỏ là gì?"

Hoắc Thiệu Đình khó nhọc : "Tự kỷ, rối loạn đông máu, với ... con bé nhóm m.á.u hiếm!"

Nói đến đây, chính cũng ngơ ngẩn.

Ôn Mạn mà lòng quặn đau.

Ngón tay trắng muốt của cô bấu chặt thịt, cô thể tin những gì , tim đau như cắt.

Hoắc Thiệu Đình vòng lưng cô.

Hắn ôm cô từ phía , cằm đặt lên bờ vai mỏng manh: "Ôn Mạn, chúng bắt đầu nhé! Lần sẽ là chồng , cha , sẽ em thất vọng nữa!"

Hắn cô sẽ dễ dàng đồng ý.

vẫn nhịn , đêm nay quả thực thích hợp để tỏ tình.

Ôn Mạn cần suy nghĩ từ chối.

Cô kìm nén, bình tĩnh : "Hoắc Thiệu Đình, thể nào! cũng sẽ tranh giành quyền nuôi con, vì Hoắc Tây là do nuôi dưỡng, thể tổn thương tình cảm của con, nên cách nhất là chúng cùng nuôi dạy! Chúng thể phân chia thời gian... đều chấp nhận, tùy !"

Hoắc Thiệu Đình lòng đột nhiên lạnh giá.

Ôn Mạn nghĩ đến cả việc phân chia thời gian, nổi giận, cũng tát .

Hắn thà rằng cô tát !

Không khí như , cũng tiện tiếp tục dụ dỗ, đành nhượng bộ: "Tính ! Giờ cứ ở chơi với Hoắc Tây! À, Hoắc Tây mỗi tháng đều tái khám tự kỷ, cùng nhé!"

Ôn Mạn từ chối.

của Tiểu Hoắc Tây, từ khi bước biệt thự tối qua, cô sẽ mất một phần tự do.

hối hận.

Ôn Mạn cũng ý riêng, cô thăm dò: "Hoắc Thiệu Đình, ... kế hoạch kết hôn, nếu ý định tái hôn, chi bằng giao con bé cho nuôi, cam đoan nước ngoài, gặp lúc nào cũng !"

Loading...