Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 266: Thiệu Lôi, đừng... đừng...
Cập nhật lúc: 2025-07-22 10:11:28
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc hai giờ chiều, Hoắc Thiệu Lôi về biệt thự đón Ôn Mạn , đó đến trường mẫu giáo đón Hoắc Tây.
Cô giáo mẫu giáo mỉm : "Hoắc Tây, bố đến đón con !"
Tiểu Hoắc Tây mặc chiếc váy hoa nhỏ, mái tóc xoăn màu nâu nhạt, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh : "Bố con chụp ảnh cưới, con cũng chụp ảnh cưới!"
Các bạn nhỏ trong lớp đều vang.
Cô giáo nhịn : "Vậy cô dẫn con nhé!"
Cô nắm tay tiểu Hoắc Tây, trong lòng vô cùng yêu quý, khi trao bé cho Hoắc Thiệu Lôi vẫn còn lưu luyến.
Tiểu Hoắc Tây vẫy tay: "Cô Vương, ngày mai gặp !"
Lên xe, tiểu Hoắc Tây liền chăm chú bụng Ôn Mạn, nhịn hỏi: "Mẹ ơi, khi nào em bé mới ngoài? Có con ngủ một giấc ngoan là em bé sẽ chào đời ?"
Ôn Mạn trả lời thế nào.
Hoắc Thiệu Lôi thắt dây an , mỉm nhẹ: "Phải ngủ nhiều giấc, em bé mới chào đời!"
Tiểu Hoắc Tây tỏ thất vọng.
một lúc bé phấn chấn: "Các bạn ở lớp , bố của họ cũng em bé, tối nào cũng chăm chỉ 'trồng cà rốt'! Bố ơi, bụng cũng là do bố 'trồng cà rốt' mà ?"
Ôn Mạn đỏ mặt.
Hoắc Thiệu Lôi định khởi động xe, liền gương chiếu hậu, ánh mắt giao với cô.
Anh nửa nửa , đầy ám .
Ôn Mạn càng đỏ mặt hơn.
Hoắc Thiệu Lôi buông tha cho cô, nhẹ nhàng đạp chân ga, giải thích với cô bé yêu quý: "Các bạn đúng lắm! Đợi Hoắc Tây lớn lên sẽ !"
Tiểu Hoắc Tây tin tưởng hơn.
Hoắc Thiệu Lôi tập trung lái xe, thêm gì, vợ con đều ở xe mà!
Nửa tiếng , xe dừng một cửa hàng váy cưới cao cấp.
Xe dừng, quản lý tiến lên mở cửa, nở nụ chuyên nghiệp: "Ngài Hoắc, phu nhân Hoắc, chúng dọn dẹp sạch sẽ, mang đến dịch vụ nhất cho hai !"
Hoắc Thiệu Lôi gật đầu nhẹ.
Anh bế Hoắc Tây xuống xe, cô bé vô cùng vui vẻ, nhảy nhót bên cạnh .
Mẹ chọn cho bé một chiếc váy .
Tầng hai.
Nhân viên phục vụ lượt dẫn họ thử những bộ váy cưới chọn.
Hoắc Thiệu Lôi đồ nhanh, đó là một bộ vest đen nhung, bên trong là áo sơ mi trắng phong cách phong cầm.
Lịch lãm, quý phái!
Mấy nhân viên trẻ nhịn liếc .
Hoắc Thiệu Lôi để ý, ở khu vực VIP lật tạp chí, đợi Ôn Mạn và Hoắc Tây đồ xong. Người là Hoắc Tây, mặc chiếc váy bồng màu champagne nhạt, mái tóc xoăn nâu cũng buộc bằng dải tóc, xinh vô cùng.
Cô bé đầu mặc đồ trang trọng như .
Có chút ngại ngùng, bé lao lòng bố nũng nịu.
Nhân viên phục vụ mỉm : "Bé xinh quá! Giống lắm!"
Hoắc Thiệu Lôi cúi xuống cô bé do chính tay nuôi dưỡng, lòng tràn đầy dịu dàng, nắm tay bé dẫn đến gương, Hoắc Tây trong gương.
Mình xinh quá!
Bố cũng trai quá!
Ánh mắt tiểu Hoắc Tây lấp lánh.
Hoắc Thiệu Lôi mỉm , định gì thì cánh cửa phòng đồ bên cạnh mở , Ôn Mạn từ trong bước nhẹ nhàng.
Hoắc Thiệu Lôi nín thở.
Dù từng thấy cô trong muôn vàn vẻ , nhưng khoảnh khắc vẫn choáng ngợp.
Chiếc váy cưới trắng tinh ôm sát cơ thể, eo thon thả, phần váy là ren cầu kỳ lộng lẫy.
Tóc buông nhẹ, tai là đôi hoa tai ngọc trai tặng.
Dịu dàng, xinh !
Hoắc Thiệu Lôi kìm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, thì thầm: "Đẹp lắm!"
Nhân viên phục vụ đều đỏ mặt.
Cảnh tượng mắt đủ để họ tưởng tượng cả vạn chữ...
Ôn Mạn đỏ mặt, khẽ : "Không ở nhà, kiềm chế chút !"
Hoắc Thiệu Lôi khẽ, hạ giọng: "Ở nhà thì cần kiềm chế, ý em là ?"
Ôn Mạn: ...
Lúc , nhiếp ảnh gia đến, bắt đầu việc.
Ôn Mạn đang mang thai, Hoắc Thiệu Lôi sợ cô mệt, chỉ đặt chụp hai tiếng, may mắn là cả hai đều ngoại hình xuất sắc, bé cũng lên ảnh, nên hai tiếng là đủ dùng!
Chụp xong, nhiếp ảnh gia xem ảnh, : "Nếu vì phận của tổng Hoắc, thật sự dùng ảnh quảng cáo!"
Hoắc Thiệu Lôi mỉm nhẹ.
Anh vỗ nhẹ Hoắc Tây, dịu dàng với Ôn Mạn: "Đi tẩy trang và đồ , đưa hai ăn!"
Hoắc Tây thích nhất là ăn ngoài.
Bé lập tức chạy phòng đồ, cởi chiếc váy nhỏ . Trong lúc đợi Ôn Mạn, quản lý đưa cho bé một quả bóng nhỏ để chơi, tiểu Hoắc Tây vui vẻ, liên tục đập bóng.
Hoắc Thiệu Lôi sofa, dùng điện thoại xử lý công việc.
Tiểu Hoắc Tây chạy đến, nhăn mặt: "Bố ơi, bóng lăn trong !"
Hả?
Hoắc Thiệu Lôi cất điện thoại, đến cửa phòng đồ của Ôn Mạn, gõ nhẹ: "Ôn Mạn, Ôn Mạn..."
Bên trong, ai trả lời.
dường như tiếng bóng nảy lên nảy xuống...
Hoắc Thiệu Lôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, vặn thử, mở !
Lòng chùng xuống, lập tức đẩy Hoắc Tây , dùng chân đạp mạnh.
Cánh cửa dày đổ sập, mở tung!
Khi cửa mở, Hoắc Thiệu Lôi gần như nghẹt thở... Hai nhân viên trói ghế, miệng nhét giẻ, còn Ôn Mạn Kiều An khống chế, một lưỡi d.a.o sắc nhọn kề cổ họng.
Máu đỏ thấm từng giọt.
Hoắc Thiệu Lôi thốt hai từ: "Kiều An!"
Kiều An mặc đồng phục nhân viên, hình gầy gò đủ sức, khuôn mặt khô héo, tràn đầy u ám, mất vẻ lộng lẫy ngày xưa.
Kiều An rùng rợn.
"Hoắc Thiệu Lôi, ngờ em thể ngoài chứ?"
"Em gặp nhưng đồng ý, em đành tự tử... Mấy kẻ ngu ngốc đưa em viện, em dùng chút mưu mẹo là gặp , ngạc nhiên , bất ngờ ?"
...
Cô đột nhiên gào thét: "Hoắc Thiệu Lôi thật độc ác! Để cứu con gái cưng của , suýt rút cạn m.á.u của em! Anh cảm giác đau đớn khi mất m.á.u quá nhiều ? Anh , vì trong lòng chỉ con đĩ và đứa con của nó!"
Hoắc Tây sợ hãi òa!
Hoắc Thiệu Lôi trầm giọng: "Hoắc Tây, xuống lầu !"
Hoắc Tây còn nhỏ, lóc đòi !
Hoắc Thiệu Lôi mặt lạnh, nhưng giọng vô cùng dịu dàng: "Ngoan, lời bố!"
Tiểu Hoắc Tây môi run rẩy, ... Ôn Mạn siết đau, nhưng cố gắng bằng giọng bình tĩnh: "Nghe lời bố !"
Tiểu Hoắc Tây đầy nước mắt, lùi vài bước, chạy xuống lầu.
Kiều An lạnh lùng: "Thật là cảm động!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu/chuong-266-thieu-loi-dung-dung.html.]
Hoắc Thiệu Lôi nắm chặt tay, chằm chằm Ôn Mạn, đó ánh mắt chuyển sang Kiều An: "Em gì?"
...
"Muốn gì?" Kiều An điên cuồng.
Cô Hoắc Thiệu Lôi, trong mắt bỗng dâng đầy tình yêu: "Em về ngày xưa! Thiệu Lôi... Em hối hận nhất là những ngày tháng điên rồ đó, tha thứ cho em , chỉ cần tha thứ và với em, em sẽ thả cô !"
Hoắc Thiệu Lôi mặt biểu cảm: "Được, tha thứ cho em!"
Kiều An ngửa mặt ...
Đột nhiên, giọng cô trở nên hung dữ: "Anh lừa em! Anh chỉ cứu con đĩ thôi!"
Nói , cô siết chặt lưỡi dao.
Máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh...
Cổ họng mảnh mai của Ôn Mạn căng thẳng.
Cô dám thở, chỉ cần thêm một tấc nữa là mất mạng. Cô cũng dám gọi Hoắc Thiệu Lôi, sợ kích động Kiều An!
Kiều An bỗng : "Thực em g.i.ế.c cô ! Giết cô , sẽ nhớ cô cả đời!"
Cô lấy từ túi một ống tiêm.
Bên trong là dung dịch màu vàng.
Cô ném xuống chân Hoắc Thiệu Lôi, lạnh lùng : "Hoắc Thiệu Lôi, em cho một cơ hội! Tiêm thứ , em sẽ thả cô !... Đây là thứ lắm, một mũi tiêm sẽ kết thúc nỗi đau của em! Vì sẽ từ từ, từ từ quên con Ôn Mạn , sẽ quên những ký ức khắc cốt ghi tâm của hai !"
Nói xong, cô điên cuồng...
Ôn Mạn nhịn nữa, cô vật lộn gào lên: "Thiệu Lôi... đừng! Anh tiêm, tiêm!"
Cô sợ quên .
Cô sợ, thứ sẽ lấy mạng Hoắc Thiệu Lôi!
Hoắc Thiệu Lôi lăn cổ họng, chằm chằm Ôn Mạn, trầm giọng : "Đừng cựa quậy!"
Anh cần kéo dài thời gian.
Kiều An điên, một kích động nhỏ thể khiến cô g.i.ế.c Ôn Mạn ngay lập tức... Anh yêu Ôn Mạn, yêu con của họ, Ôn Mạn thể gặp nguy hiểm, kể cả dùng chính để đổi!
Anh cúi xuống nhặt ống tiêm, khuôn mặt điển trai tràn đầy quyết tâm: "Anh tiêm!"
Ôn Mạn nước mắt đầm đìa: "Thiệu Lôi, đừng..."
Khuôn mặt Kiều An vì phấn khích mà biến dạng, cô chằm chằm Hoắc Thiệu Lôi: "Ngay lập tức, thì em lấy mạng cô ngay! 1, 2, 3..."
Hoắc Thiệu Lôi cởi áo khoác, cuộn tay áo sơ mi lên.
Cánh tay , săn chắc, từng ôm Ôn Mạn trong vô đêm, nhưng bây giờ... Mũi kim nhỏ đ.â.m da thịt, dung dịch màu vàng nhạt từ từ tiêm .
Tất cả, dường như ngưng đọng.
Trong thế giới của , chỉ còn đôi mắt đẫm lệ của Ôn Mạn...
Ôn Mạn, xin , luôn khiến em đau lòng!
Ôn Mạn đừng nữa, em khiến lòng đau quá, , so với những tổn thương gây cho em, những thứ thực sự chẳng là gì... Ít nhất là đau lắm!
Phiêu Vũ Miên Miên
Ôn Mạn, vị đại sư duyên phận mỏng, thực sự tin ! Anh hoang mang bất an... nhưng ngờ sự chia ly đến nhanh như !
Ôn Mạn, nếu thực sự luân hồi một , nhất định sẽ tìm em!
Ôn Mạn, đừng nữa!
Ôn Mạn, thể , nhưng nghĩ em ...
Anh yêu em!
...
Tầm mờ .
Hoắc Thiệu Lôi thấy đối diện tòa nhà, một tiếng nổ đen kịt...
Kiều An, b.ắ.n đầu!
Cửa , từ từ bao vây...
Kiều An ngã xuống vũng máu, mắt vẫn mở, khóe miệng còn nở nụ quỷ dị.
Ôn Mạn, thứ em ,
Em cũng cho cô !
...
Ôn Mạn đó, dính máu.
Hoắc Thiệu Lôi ném ống tiêm , bước đến ôm chặt lấy cô, lực mạnh đến mức cô đau!
"Em ! Thiệu Lôi... em !"
Ôn Mạn nâng cánh tay lên: "Anh thấy thế nào? Chúng đến bệnh viện ngay!"
Hoắc Thiệu Lôi nhắm mắt, khẽ : "Ừ!"
Xuống tầng một.
Hoắc Tây thấy họ liền lao đến, nức nở gọi bố . Hoắc Thiệu Lôi bế bé lên, giọng khàn khàn nhưng dịu dàng: "Không ! Hoắc Tây, !"
Tiểu Hoắc Tây to!
Trên đầy máu, bé sợ đau lòng...
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông cũng vội vã đến.
Hoắc Thiệu Lôi giao vợ con cho phu nhân Hoắc, còn theo Hoắc Chấn Đông đến bệnh viện hàng đầu thành phố B. Ôn Mạn cùng nhưng Hoắc Thiệu Lôi kiên quyết bảo cô ở với Hoắc Tây.
Lên xe, Hoắc Chấn Đông nhận điều bất thường, gặng hỏi.
Hoắc Thiệu Lôi dựa ghế, nhỏ: "Kiều An lấy ống tiêm, thứ sẽ gây tổn thương thần kinh."
Hoắc Chấn Đông giọng run rẩy: "Con tiêm ?"
Hoắc Thiệu Lôi gì, chỉ lặng lẽ cha .
Anh yêu thương vợ, nhưng với cha !
Hoắc Chấn Đông đau lòng như cắt, ông xé xác Kiều An tám, nhưng lúc quan trọng nhất là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe của Thiệu Lôi...
Tài xế lái xe nhanh, chẳng mấy chốc đến bệnh viện.
Hoắc Thiệu Lôi lấy máu, xét nghiệm.
Khi kết quả, bác sĩ tờ giấy xét nghiệm, thần sắc phức tạp với Hoắc Chấn Đông: "Chấn Đông, chuyện riêng một chút!"
Riêng tư, Hoắc Chấn Đông hít một thuốc thật sâu.
Ông : "Thiệu Lôi cũng ! Nó đồ giấy, gì cũng để nó chuẩn tinh thần!"
Bác sĩ im lặng một lúc.
Ông chỉ tờ xét nghiệm : "Đây là một loại thuốc bất hợp pháp mới nhất của Anh, gây c.h.ế.t nhưng sẽ phá hủy thần kinh, gây mất trí nhớ và đau nửa đầu, mức độ nào... còn theo dõi!"
Hoắc Chấn Đông nhắm mắt: "Có cách nào cứu ?"
Bác sĩ ông, chậm lắc đầu!
Hoắc Chấn Đông ngửa mặt lên, nước mắt lăn dài...
Cả đời ông kiên cường, hiếm khi , chỉ khi Hoắc Tây chào đời!
Giờ con trai ông gặp nạn, lẽ sẽ nhớ cha , nhớ vợ con, ông đau lòng?
So với nỗi đau của ông, Hoắc Thiệu Lôi bình tĩnh hơn nhiều.
Anh nhớ đến lời của đại sư Thanh Thủy -
【Duyên phận mỏng, luân hồi một kiếp ở nhân gian】
Hoắc Thiệu Lôi khẽ : "Ba, con gặp Ôn Mạn!"
Nếu nhất định quên, thì khi còn nhớ, yêu thương cô thật nhiều... Anh nhiều việc dặn dò cô!
Dù từ đầu, cũng cho phép cô từ bỏ!
Hoắc Thiệu Lôi, dù trở thành thế nào, cũng thuộc về Ôn Mạn!