Cuộc Đời Nguyệt Ngã - Chương 2: Sợ Cha Không Chấp Nhận

Cập nhật lúc: 2025-09-13 14:09:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, dì rời . Mẹ vẫn còn đó, theo bóng dì, giọng nghẹn ngào:

“Em , chị cảm ơn em nhiều lắm.”

 

Dì Ba , xua tay :

“Chị em trong nhà, mà cảm ơn.”

 

Nhìn bóng dáng dì dần khuất cánh cửa, lòng bỗng thấy ấm áp vô cùng. Chốc lát, sang , dặn dò:

“Này con, cứ ở đây . Có chuyện gì thì cứ với dì, để dì gọi qua. Đừng sợ, ở gần đây mà.”

 

khẽ gật đầu:

“Dạ, con .”

 

bước , khi gấp gáp bởi bà lo cha thấy sẽ nổi giận. Trong căn phòng yên tĩnh, lặng , nước mắt rơi ngừng khi nghĩ đến những gì trải qua. Tiếng của con khiến giật . ôm chầm lấy nó, ru ngủ thủ thỉ:

“Con , nhất định sẽ tìm công việc, nhất định sẽ nuôi con khôn lớn, cho con một cuộc sống hơn. Mẹ hứa với con.”

 

Khi con ngủ, khẽ dậy bước ngoài. Vừa thấy , dì Ba ngạc nhiên hỏi:

“Này, ở trong phòng canh con ? Ra ngoài gì thế?”

 

Nghe giọng dì, cảm nhận sự quan tâm ấm áp, liền đáp:

“Dạ…Con tính tìm việc. Bây giờ tiền thì con với con trai chắc chắn sẽ đói mất. Con sớm kiếm chút gì đó để lo cuộc sống.”

 

Dì Ba chau mày, thở dài:

“Trời ơi, mày mới về một ngày mà đòi . Ở đây lấy công việc ngay . Tao nghĩ mày nên ở nhà chăm con thêm vài tháng, đó hãy tính.”

 

ấp úng, giọng nghẹn :

“Dạ… con tiền chi tiêu cho con. Tiền nhà, tiền ăn uống…Con cũng . Con sợ phiền dì nhiều quá.”

 

Nghe , dì Ba chút bối rối, im lặng giây lát :

“Chuyện đó thì . Để tao lo cho. Ngày mai tao bán, mày ở nhà canh nhà cho tao. Tao sẽ cho mày một trăm ngàn coi như tiền công.”

 

mà mừng rơi nước mắt, vội chắp tay:

“Con thật sự cảm ơn dì! Con mang ơn dì nhiều lắm, nếu dì thì con con chẳng …”

 

Dì phẩy tay, nhẹ:

“Ơn nghĩa gì. Dòng họ giúp là chuyện bình thường thôi. Giờ thì mau lo cho con . Một lát tao sẽ nấu gì đó cho ăn, chắc cả ngày đường mệt lắm , ăn uống gì đúng ?”

 

“Dạ…” gật đầu.

 

trở phòng, bên cạnh con, thì thầm:

“Con , may mà chúng còn dì. Ngoài lạnh nhưng trong lòng ấm áp. Nếu dì, chẳng con sẽ thế nào. Thôi thì, chỉ cần bình yên như bây giờ là vui .”

 

Một lúc , dì mang cơm , đặt xuống bàn :

“Này, ăn cơm . Nhà còn chút đồ ăn cũ, tao kịp chợ. Chiều tao mua ít thịt về nấu cháo cho cháu.”

 

cúi đầu cảm kích:

“Dạ, con cảm ơn dì.”

 

Dì mỉm rời . ăn thấy nghẹn ngào. Từ sáng đến giờ ăn gì, giờ đói cồn cào, ăn ngấu nghiến. Ăn xong, ngả lưng xuống bên con, thì thầm:

“Mình bao giờ thấy hạnh phúc như lúc . Nếu còn ở nhà , chắc giờ vẫn hầu hạ, chửi mắng, thậm chí còn đánh…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-doi-nguyet-nga/chuong-2-so-cha-khong-chap-nhan.html.]

 

Đang miên man suy nghĩ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng quát quen thuộc, đầy giận dữ:

“Này, bà già ! Mau cho , vợ đang ở ? Bà giấu nó ở đây ?”

 

Nghe thấy giọng chồng, tim chợt thắt . hoang mang tột độ. Sao ở đây? Chắc chắn tìm đến nhà , thấy nên đoán trốn ở nhà dì. run rẩy, lòng đầy sợ hãi, lo rằng sẽ lôi về cuộc sống địa ngục .

 

Tiếng dì vang lên, đanh thép:

“Này, tao , tao giấu vợ mày. Mau biến khỏi đây! Không thì hôm nay tao lấy d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t mày!”

 

Hắn khẩy, bất ngờ vung tay tát mạnh mặt dì, giọng hống hách:

“Cái tát là để dạy bà bài học! Dám ăn xấc xược với ? Bà tin g.i.ế.c c.h.ế.t bà ngay bây giờ ? Mau lôi vợ đây, nếu bà sẽ trả giá!”

 

tức giận tột độ, thể kiềm chế. Bà thẳng trong, ngỡ rằng dì sẽ kéo . sợ hãi, lòng nóng như lửa đốt. , dì với một con d.a.o lớn trong tay. Bà chĩa thẳng về phía , quát lớn:

“Thằng khốn! Mày dám tát tao? Dám hăm dọa tao ? Mày nghĩ tao dám gì mày ? Tao c.h.é.m c.h.ế.t mày bây giờ!”

 

Dứt lời, dì lao tới, cầm d.a.o dí . Hắn hoảng hốt, mặt cắt còn giọt máu, vội vàng bỏ chạy. Dì vẫn còn giận dữ, chạy theo hét:

“Mày gan thật, dám đến đây càn! Cả làng ai cũng sợ tao, chỉ mày là sợ. Hôm nay tao cho mày thế nào là kinh hãi!”

 

Hắn chạy thục mạng, may mắn thoát . Dì , thở hổn hển:

“Hazz…Nay mà nó chạy mất, chứ thì chẳng hậu quả sẽ …”

 

nhà. thấy dì trở liền òa , ôm chầm lấy bà, nức nở:

Tài

“Dì…Con cảm ơn dì cứu con. Con xin mang phiền phức đến cho dì…”

 

Dì ôm , mắt đỏ hoe, cũng rưng rưng:

“Không con. Mọi chuyện sẽ thôi. Nếu còn dám đến nữa, dì sẽ tha cho . Tin dì , sẽ dám .”

 

Nói khỏi phòng. thì mệt mỏi rã rời, cơ thể nóng bừng. Chẳng bao lâu, thấy hoa mắt, như bốc hỏa, giống như đang sốt cao.

 

Con bỗng thét, tiếng nức nở khiến dì Ba lo lắng. Bà chạy , lay gọi:

“Này con, dậy ! Con của con kìa, chắc nó đói. Mau dậy cho nó b.ú !”

 

im, chẳng động đậy. Dì đặt tay lên trán , giật :

“Trời ơi, nó nóng quá! Chắc nó bệnh . Không thể để thế , mua thuốc ngay thôi.”

 

Nói , dì vội vã chạy . Tiệm thuốc chỉ cách đó chừng năm phút. Dì mua thuốc xong liền trở về, tất bật nấu thuốc cho .

 

Nấu thuốc xong, dì cũng mang lên cho uống, mà cũng an tâm rời . Dì lúc bắt đầu việc nhà, nhưng trong lòng ngừng nghĩ rằng: “Hazz, con bé đúng thật là tội nghiệp mà. Khi phận trở nên như thế , thật là cực khổ, nhưng cũng bởi vì yêu đương mù quáng mới dẫn đến con đường . Thật là đáng trách, nhưng thôi, nó đầu là , chứ đầu thì còn khổ dài dài!”

 

Nói , dì của bắt đầu quét nhà. Trong khi chồng của , nhân lúc dì để ý, chạy bên trong. Anh thấy bệnh, đó xuống bên cạnh mà lên tiếng bảo:

 

“Em , thật sự xin . Hãy cho một cơ hội nữa, hãy trở về với nha. Anh hứa từ bây giờ sẽ bao giờ khiến em đau lòng nữa!”

 

, bởi vì cảm thấy quá mệt nên trả lời, trong khi tiếp tục lên tiếng :

 

“Này, bây giờ sẽ đưa em về nhà, còn con chúng sẽ bắt về ha...”

 

Dứt lời, nhân lúc dì của để ý, liền cõng lên lưng, đó đưa rời . Trong sự bất lực của với tình trạng yếu ớt chẳng thể vùng vẫy, cũng để thoát khỏi , nước mắt lăn dài đôi má. , trở với sẽ là những ngày địa ngục, trong đau khổ mà thôi...

 

Sau một lát băng qua con đường làng, chạy những hàng cây. chắc chắn định đưa trạm xe buýt để thể đưa về nhà, nhưng chặng đường từ đây đến đó tới tận vài cây , là xa...

Loading...