Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục Ký - 220

Cập nhật lúc: 2025-05-16 16:39:25
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hôn mê bao lâu, chỉ ý thức từng hồi tỉnh, nhưng nhanh ngất .

Thân đau đớn thấu tim gan, nửa dường như đều còn là của nữa.

Ngoài , thì là tiếng la hét hoảng loạn bên tai, cùng tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng chuyện, thậm chí còn cả tiếng đang chửi bới.

Cũng chẳng rốt cục là Lưu Văn Tam Phùng Chí Vinh.

Lờ mờ hình như còn thấy những lời dạng như, nếu cứu La Thập Lục tỉnh , thì bệnh viện các đóng cửa luôn .

Còn thì lo lắng cho .

Cho nên trong lúc nửa tỉnh nửa mê mơ thấy ít ác mộng.

Không thiếu cảnh thằng điên nhà họ Vương trấn xác, vĩnh viện nhốt trong khu nhà của nhà họ Vương.

Còn cả việc xác c.h.ế.t của ông nội lão góa ngũ mã phân thây.

Thậm chí còn mơ thấy đập sông Dương trâu sắt đ.â.m vỡ!

Nước lũ sông Dương cuốn trôi bao nhiêu đồng ruộng hoa màu phía thành phố Nội Dương, hàng ngàn hàng vạn nông dân kêu gào lóc, cả thành phố nội Dương đều dân chúng lầm than.

Giấc mơ cuối cùng của , mới là đáng sợ nhất.

Sau khi đập sông đ.â.m vỡ xong, c.h.ế.t đổ hoành hành, xác nổi khắp nơi, Trần mù cũng c.h.ế.t chìm ở trong dòng nước sông đó.

Hà Thái Nhi treo cổ c.h.ế.t bên ngoài quán ăn đồ sông ở bên bờ sông, Lưu Văn Tam đau thương phẫn nộ đến cực điểm sông Dương chửi thần sông, bao nhiêu quỷ nước vây đánh...

qua giúp, nhưng một đôi tay bóp chặt lấy cổ.

Một đàn bà bụng chửa, ướt như chuột lột, thút thít lưng , đau bụng, sinh , nhưng sinh ...

bảo đỡ âm linh cho cô ! Nếu sẽ lấy mạng !

sợ đến mức giật tỉnh dậy!

Vụt mở mắt , đập mắt là ánh đèn sợi đốt ấm áp.

Ngập mũi là mùi thuốc sát trùng khó ngửi, há miệng thở dốc, chống dậy.

Kết quả là vị trí bả vai nặng chết, cử động một chút, liền đau thấu tim gan, nước mắt sắp rớt cả .

"Thập Lục! Mày tỉnh ! quá !"

"Mày đừng động đậy! Đừng động đậy vội! Thương tích của mày nghiêm trọng, mới phẫu thuật xong, còn đang bó bột!"

Giọng đầy vui mừng vang lên bên tai, khó khăn nghiêng đầu qua một cái, bên cạnh giường hóa là Hà Thái Nhi.

Trên mặt bà là sự vui mừng, mò lấy điện thoại gọi điện.

ngẩn trần nhà hồi lâu, mới coi như hồi , loại bỏ nội dung của những giấc mơ khỏi đầu.

Hồi tưởng cảnh tượng cuối cùng lúc đánh ngất, lập tức cảm giác hoảng hốt trào lên trong lòng.

"Mẹ..." vô thức gọi một tiếng, trong lòng chua xót, mắt chớp chớp mấy cái, cảm giác như một thứ gì đó sắp chảy ngoài .

cố nhịn cái cảm giác lúng túng .

Cũng chỉ tầm một hai phút đồng hồ, Lưu Văn Tam vội vã trong phòng bệnh, đằng lão còn Trần mù, cùng với Phùng Chí Vinh.

Trên mặt Lưu Văn Tam hóa còn lún phún râu, sắc mặt lão cũng đầy vui mừng. Trên đầu Trần mù vẫn còn bông băng, sắc mặt chút phức tạp.

Còn về Phùng Chí Vinh, thì cũng là sự mừng rỡ.

"Thập Lục! Cuối cùng mày cũng tỉnh ! Nếu mày mà xảy chuyện gì, dì Thái mày lấy mạng chú Văn Tam mất!"

thì chẳng tâm trạng để đùa giỡn với Lưu Văn Tam, cái cảm giác hoảng hốt sắp đè nén nữa.

"Chú Văn Tam... Mẹ cháu ?"

"Cháu hôn mê bao lâu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dan-gian-nguy-van-thuc-luc-ky/220.html.]

"Thằng điên nhà họ Vương, đuổi bắt ?"

hỏi một loạt vấn đề, miễn cưỡng chống dậy, Hà Thái Nhi tới giúp, cuối cùng cũng thể dựa nghiêng thành giường.

Lưu Văn Tam, Trần mù, và cả Phùng Chí Vinh bước đến bên giường.

Lão với Trần mù một cái, mở mồm thì là Trần mù.

"Không đuổi kịp, thằng điên đấy vấn đề, điều mày cần lo cho mày."

"Cô quá dữ, hơn nữa còn thông , chỉ thể là thằng điên nhà họ Vương thoát vặt đầu, chứ nó thể nào trấn , gì cô ."

Trần mù xoa xoa bông băng đầu, mới : "Mày đầu chú, là hiểu thôi."

Những lời của lão, đích thực giảm chút ít cảm giác bất an của , nhưng trong lòng vẫn cứ ngột ngạt.

Lúc Lưu Văn Tam cũng mở mồm : "Thập Lục, mày đừng coi thường mày, thật, lúc cuối cùng là do chú đánh lén cô , đao kề lên cổ, nhưng đợi cô xong, mày đoán ?"

"Chân chú Văn Tam mày nhũn hết cả .... Đao cũng rớt xuống đất nhặt lên nổi, cô tránh né , mà là phát hiện chú , buồn động tay với chú thôi." miễn cưỡng nhếch nhếch mép lên, nhưng nổi.

Ngẩn ngơ cửa phòng bệnh, khàn giọng một câu: "Cháu về thôn xem xem."

Cũng lúc , cửa phòng bệnh một vội vã bước .

Từ Thi Vũ mặc một bộ thường phục, tay còn xách một giỏ hoa quả.

Đồng thời với việc bước trong phòng, thần sắc cô cũng vô cùng mừng rỡ: "La Thập Lục! Anh tỉnh ! Tốt quá !"

mím môi, trả lời cô , vẫn kiên định một câu: "Chú Văn Tam, chú Trần, cháu về thôn!"

Hai bọn họ thèm đoái hoài đến , miễn cưỡng giơ tay trái lên, ấn lấy tay của Phùng Chí Vinh, giọng càng khàn hơn, còn dùng ánh mắt nóng bỏng Phùng Chí Vinh: "Phùng gia chủ, ông sắp xếp mấy , đưa về thôn!"

Sắc mặt Phùng Chí Vinh khó coi, ông cũng vô cùng do dự.

Trần mù và Lưu Văn Tam thể là vì cho , nên để .

đúng là chịu nổi cái cảm giác lo lắng sợ hãi , bắt buộc về trong thôn.

tìm , hoặc là qua khu nhà họ Vương xem xem, thằng điên nhà họ Vương đấy nham hiểm như thế, cảnh sát bắt mà còn thể chạy ngoài đánh lén lưng ! Mẹ lợi hại đến , cũng sợ sẽ gài bẫy.

Từ Thi Vũ bước nhanh đến bên giường, cô đặt giỏ hoa quả xuống, đầu mày nhíu .

"La Thập Lục, hôn mê cả ba ngày , xương bả vai gãy nát, thương tích nặng như thế, thể xuống giường về thôn ?" Giọng cô lảnh lót, cũng đầy vẻ uy nghiêm.

thở dốc, tròng mắt cũng đỏ lên, chằm chằm , từng câu từng chữ một: "Nếu như cô, bố cô, gặp nguy hiểm, chăm chăm gài bẫy bọn họ, cô thể im giường mà ?!"

xong câu , chút hối hận.

Từ Thi Vũ đến thăm , thể như thế ?!

im lặng, nữa, mà vẫn cứ chằm chằm Phùng Chí Vinh, khàn giọng : "Phùng gia chủ, giúp ông ít chuyện, ông giúp chuyện , xong nhà họ Phùng gặp chuyện gì, cũng vẫn sẽ tay! Thậm chí còn thể giúp nhà họ Phùng các ông đổi một căn dương trạch phong thủy khác hơn!"

Phùng Chí Vinh thở dài một tiếng thật mạnh, ông đang định .

Hà Thái Nhi cũng đang định khuyên .

Thì Từ Thi Vũ đột nhiên mím môi một câu: "Mấy ngoài một chút, để khuyên La Thập Lục."

Lưu Văn Tam nhíu mày.

Trần mù thì gật gật đầu, một chữ .

Phùng Chí Vinh cũng một câu đầy xin : "La , đây cũng là vì cho , cứ dưỡng thương ."

Đến cả Hà Thái Nhi cũng khỏi phòng bệnh, chỉ còn Từ Thi Vũ ở cạnh giường bệnh.

Từ Thi Vũ bất chợt khẽ một câu: "Bố sẽ gặp nguy hiểm gì , bởi vì bọn họ c.h.ế.t ."

Câu , khiến mặt giật giật một chút.

Từ Thi Vũ xuống cạnh giường, cô chằm chằm , tiếp tục một câu: "La Thập Lục, , là c.h.ế.t thật ?"

.......

Loading...