Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 103:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:07:53
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tông Đạc cũng Cư Sơn ngoài giảng dạy, hoạt động du hồ của học đường , để tam thế, bản rảnh rỗi, là hoạt động yêu thích, nên khi xong nhiệm vụ, liền vội vàng đến đây.

Trong mắt Tông Đạc, Tông Tứ thích tham gia những buổi náo nhiệt như thế , đến cũng .

Còn việc đến đây, ngờ sẽ gặp Ninh Phu.

“Tứ cô nương từng rơi xuống nước, cứ nghĩ Tứ cô nương sẽ sợ nước, ngờ Tứ cô nương còn dám đến du hồ.” Tông Đạc chút ngưỡng mộ .

Ninh Phu chỉ , vì nàng vốn dĩ ý định xuống nước, nàng chỉ thấy việc bè tre chút thú vị.

“Nhị ca.” Tông Ngưng phía kêu một tiếng.

Tông Đạc liền cây d.a.o đang kẹt cây tre.

“Ta thể chặt gãy cây tre , đang định ngoài tìm giúp đỡ.” Ninh Phu .

Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Tông Đạc tiến lên liền lấy con d.a.o , thuận thế chặt đứt cây tre đó, Tông Tứ, chút vui : “Huynh giúp Ninh Tứ cô nương một tay thì chứ?”

Chỉ là chuyện nhỏ, Tông Đạc cho rằng cần né tránh đến , trong lòng tán thành cách quá mức lạnh nhạt vô tình của Tông Tứ!

Chẳng trách Tạ nhị cô nương theo ! Mục Lục cô nương, cũng theo !

Hai , từ đến nay từng xung đột, nhưng hôm nay Tông Đạc đối với tam của , bất mãn đến cực điểm.

Tông Đạc lập trường của Tuyên Vương phủ, thể cận với Ninh Phu, nhưng từ lâu đây, chính vì lời dặn dò của nàng, mà đường đến Bắc Địa mới gặp chuyện, cảm kích Ninh Phu.

Vì thế thể đối xử lạnh nhạt với Ninh Phu đến thế.

Ninh Phu vội vàng : “Thế tử chủ động đề nghị giúp , thấy Thế tử giúp Chương xong, sợ là cũng mệt, nên mới nghĩ tìm khác giúp đỡ.”

“Hắn trong quân doanh, chịu khổ chịu cực là chuyện thường tình, chặt vài cây tre mà mệt đến mức đó, thì gì đến việc dẫn binh đánh trận.” Tông Đạc Tông Tứ .

Tông Tứ Ninh Phu, “Ta chặt giúp nàng vài cây tre nhé?”

“Đến lúc , .” Tông Đạc .

Tông Tứ vẫn Ninh Phu, chờ nàng mở lời.

Ninh Phu nghĩ nghĩ, vẫn khẽ : “Thế tử và Nhị công tử đều cần giúp , nãy là do kinh nghiệm, bây giờ tự . Là tự tận hưởng niềm vui trong đó.”

Tông Đạc liền gì nữa, cũng rời , một bên nàng.

Tông Tứ cũng ý định rời , nhưng khác gọi , tuy kiên nhẫn, nhưng hôm nay trách nhiệm , tự nhiên thể đẩy tránh như khi.

Sau khi Ninh Phu chặt xong tre, Tông Đạc cũng bên cạnh, mà giúp nàng gọt sạch cành tre, giúp nàng vác tre khỏi rừng.

Ninh Phu tay theo .

“Ai là cùng nhóm với nàng?” Tông Đạc hỏi.

Ninh Phu nghĩ nghĩ, : “Ban đầu và Ngũ lẽ là một nhóm, nhưng Ngũ hiện đang dưỡng bệnh ở phủ, hơn nữa ý định xuống nước, nên cùng nhóm với ai.”

“Một nếu bè tre, là chuyện dễ dàng.” Tông Đạc .

“Ta thể bao nhiêu, thì bấy nhiêu.” Ninh Phu cũng chỉ rèn luyện khả năng thực hành, tận hưởng quá trình , chứ kết quả.

Tông Đạc gì.

Tuy nhiên khi Ninh Phu bè tre, nàng vẫn cảm nhận sự chăm sóc của Tông Đạc dành cho , thỉnh thoảng đến bên cạnh nàng, với nàng đôi ba câu về kỹ thuật và kinh nghiệm bè tre.

Tuy nhiên nam nữ dù cũng khác biệt, cũng chỉ thể bên cạnh điểm xuyết vài lời.

“Thế tử, liệu thể giúp xem xem, bè tre chắc chắn ?”

“Cũng giúp xem xem .”

“Ta cũng cần.”

“…”

Các nữ quân đều biểu hiện vô cùng tích cực.

Ninh Phu khi gặp khó khăn, cũng tự nghiền ngẫm, nhưng nàng thì hơn những khác một chút, họ thì ý định xuống nước, còn nàng đến thì tùy.

“Nhị công tử, cái mở lên thì thích hợp, xuống ?” Một lát , nàng cảm thấy bên cạnh một bóng , tưởng là Tông Đạc đến.

khi ngẩng đầu lên thấy Tông Tứ.

Ninh Phu liền cúi đầu xuống, gì.

Ánh mắt Tông Tứ dừng mu bàn tay nàng tre cứa, vết thương sâu, chỉ là một vết hằn nhạt, nhưng vì nàng da trắng, nên trông vẻ đáng sợ.

Hắn xổm xuống bên cạnh nàng, từ lòng bàn tay nàng lấy con d.a.o khắc.

Hai ai gì, Tông Tứ chỉ giúp nàng khung bè tre.

Khoảng cách quá gần, Ninh Phu khỏi dậy.

“Nàng ở cùng , khó tránh khỏi đồn thổi, Tứ cô nương bằng sang một bên đợi .” Tông Tứ nhàn nhạt .

Ninh Phu thực thấy nhiều chuyện, nhưng cũng ngăn cản, mà dậy, ở chỗ xa.

Các nữ quân thấy nàng chỉ một , chậm hơn tự nhiên, Thế tử lúc tay giúp đỡ, cũng hợp tình hợp lý, ngược ai nghĩ nhiều.

Cuối cùng, bè tre của Ninh Phu, do một Tông Tứ thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-103.html.]

Đợi đến khi bè tre xong, trời dần tối, những chiếc bè tre đều đẩy xuống nước, xuôi theo dòng hồ trôi .

Tông Ngưng chơi một , thấy vô cùng thú vị, khỏi kéo Ninh Phu : “Ninh tỷ tỷ, tỷ thử một chút ?”

Ninh Phu chút chần chừ.

“Bè tre vấn đề gì , tam ca cho tỷ, chắc chắn là tận tâm tận lực.” Tông Ngưng , đó nhận nhanh quá mức, may mà xung quanh cũng ai để ý.

“Vậy thì thử một chút .” Ninh Phu .

Tông Ngưng kéo nàng lên bè tre, Tông Tứ khi Ninh Phu lên bè tre, liền sang, Tông Đạc cũng các nàng.

Ninh Phu lúc đầu chút sợ hãi, nhưng dần dần, cũng buông lỏng, cảm thấy vài phần thú vị, cứ thế chút câu nệ, tùy ý trôi theo gió, theo dòng hồ, khiến lòng sảng khoái tiêu dao.

Tông Đạc thấy nàng mỉm , mặt cũng hiện lên vài phần ý , thấy nàng dùng tay trái nắm cần, bèn tò mò hỏi: “Tứ cô nương là thuận tay trái ?”

“Tay đau.” Tông Tứ thoáng qua, liền đoán nàng dùng tay , tay của nàng thương.

Tông Đạc bất giác khựng , nào ngờ đáp lời là Tông Tứ, do một nam tử trả lời vấn đề , ít nhiều chút hợp lúc.

Tông Tứ , minh thị vô , nào ngờ Tông Đạc, một lĩnh hội.

Còn Ninh Phu khi xuôi dòng, liền dần dần thả lỏng, tâm tình cũng còn nặng nề như lúc đến.

Giữa núi rừng, thức ăn dĩ nhiên lấy việc săn b.ắ.n chính, nhưng vì để ăn no, mà là để tận hưởng thú vui món ăn hoang dã bên lửa trại.

Các công tử phụ trách nướng đồ rừng, còn các nữ quân thì vây quanh lửa trại mà , chuyện trò phiếm vui vẻ ngớt.

“Ninh Tứ cô nương, xâu đùi thỏ tặng cô.” Vị công tử ban ngày giúp Ninh Phu dựng lều trại .

Tông Tứ đang nướng thịt, đưa mắt sang.

Ninh Phu cảm tạ, vươn tay định đón lấy.

Chẳng ngờ tiểu công tử run tay, xâu đùi thỏ liền rơi xuống đất.

“Ai đó vô ý đụng một chút.” Tiểu công tử chút ngượng ngùng , chỉ là đầu , nhưng là ai .

“Không , đợi thêm một lát là .” Ninh Phu vẫn mỉm lời cảm kích.

“Vậy sẽ nướng cho cô một xâu khác.” Tiểu công tử tâm trạng khá hơn một chút.

Tông Tứ đưa xâu thịt trong tay cho Tông Ngưng, định mở lời, tay của Tông Ngưng thêm một xâu thịt nữa, Tông Đạc : “Mang đến cho Ninh tỷ tỷ của .”

Tông Ngưng liếc Tông Tứ, nàng cần đoán cũng , xâu thịt của Tam ca, cũng là đưa cho Ninh tỷ tỷ, chuyện thì thôi, nhưng những việc cần , hề bỏ sót một chút nào, nào là dựng bè tre, nào là nướng thịt.

Tông Tứ hề lên tiếng, tựa như xâu thịt đó, là dành cho của .

Khi Tông Ngưng đến bên Ninh Phu, vẫn đưa xâu thịt của Tam ca cho nàng, nàng thiên vị Tam ca, chỉ là Tam ca và Ninh tỷ tỷ, dù cũng quan hệ mật, Nhị ca xen một chân, thật hợp thời.

Tông Tứ thấy Ninh Phu ăn, lúc mới thu hồi tầm mắt.

“Thịt nướng thật ngon.” Ninh Phu khẽ cắn một miếng, bất giác cảm thấy kinh ngạc, nước thịt khô dai, mềm mại mượt mà, còn đọng chút nước cốt.

Tông Tứ ở cách đó xa, sắc mặt cuối cùng cũng dịu vài phần.

Sau khi ăn uống no say, các nam tử và nữ quân đều quây quần bên lửa trại, nam tử cạnh nam tử, nữ quân cạnh nữ quân, ở chỗ giao , Tông Ngưng cạnh Tông Tứ, một bên khác cũng là một cặp .

“Nghe săn mùa thu, cũng náo nhiệt như vầy.” Chương Hòa săn mùa thu, trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối.

“Săn mùa thu thể nào bằng lúc , Thánh thượng và Lục hoàng tử ở đó, luôn câu nệ đôi chút, nào tự tại như bây giờ.” Người là Vinh Mẫn.

“Có ai biểu diễn tài nghệ ?”

“Ta sẽ múa.” Chương Hòa Tông Tứ một cái, chủ động : “Vừa học vũ điệu cầu phúc, cứ xem như cầu phúc cho tất cả ở Đại Yến chúng .”

“Được thôi.” Mọi đều tán đồng.

Chương Hòa tiến lên kéo Ninh Phu : “Ninh tỷ tỷ cùng biểu diễn, ?”

Lúc nhiều công tử nữ quân như , Ninh Phu tiện nàng mất mặt, nữ quân mạnh mẽ, lòng tự tôn đều cao, giữa các nữ tử thể giúp đỡ, liền sức giúp đỡ. Nàng : “Dĩ nhiên thể.”

Chương Hòa cảm kích nàng một cái.

“Thế tử thể tấu cho chúng một khúc 《Vạn Sơn Ninh》 ?” Chương Hòa hỏi Tông Tứ.

Tông Tứ cũng từ chối.

Vũ điệu cầu phúc, hề chút thô tục nào, mỗi một động tác đều quang minh lạc, cực kỳ khảo nghiệm sự hòa hợp giữa nữ tử và khúc nhạc.

Ninh Phu dĩ nhiên tiện giành mất sự nổi bật của Chương Hòa, nàng hôm nay nền, vì vẫn luôn tiết chế lực đạo.

Tông Tứ lấy cây sáo, ánh mắt kìm mà rơi Ninh Phu, hôm nay vì tiện lợi, nàng mặc cẩm y bó sát, nhưng cũng toát lên vẻ mềm mại, Chương Hòa lẽ vũ đạo xuất sắc hơn một bậc, nhưng mỗi một vẻ, vẻ của Ninh Phu, ngoài , chỉ một .

Đó là bí mật giữa và nàng, chia sẻ với bất kỳ ai, cũng để khác dòm ngó dù chỉ một chút.

Hắn là duy nhất của nàng.

Cũng sẽ là duy nhất của nàng.

trả giá điều gì, thì cứ trả giá , nàng là của .

Tông Tứ cụp mắt, khóe môi khẽ cong, khoảnh khắc đó, từ , một phần tà khí, nhưng ngay đó, biến mất chút dấu vết, tựa như một ảo giác .

 

 

Loading...