Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 104:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:07:54
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Phu một cảm giác, Tông Tứ vẫn luôn .

Nàng kìm về phía một cái.

Tông Tứ nàng.

Vũ điệu của hai , một bên phóng khoáng, một bên nội liễm, kết hợp hài hòa, vô cùng mắt.

Một khúc múa kết thúc, bất giác vỗ tay.

“Cũng khó trách Chương cô nương tự tin đến , vũ kỹ quả nhiên tinh diệu tuyệt luân.” Tông Tứ , dừng một chút, : “Biểu hiện của Tứ cô nương cũng đáng khen ngợi.”

Thật giống như câu khen Ninh Phu , chỉ là tiện miệng mà .

Ninh Phu để tâm, càng bận lòng cố ý .

Chương Hòa trong lòng vài phần vui mừng, : “Đa tạ Thế tử ngợi khen, nhưng tiếng sáo của Thế tử, càng tôn lên vũ điệu của Ninh tỷ tỷ, nghĩ bụng nếu yến tiệc, Thế tử và Ninh tỷ tỷ nếu hợp tác một khúc, chắc hẳn sẽ là tinh diệu tuyệt luân.”

Tông Tứ Ninh Phu một cái, nàng khách khí mang theo nụ , mặt tựa hồ đeo một lớp mặt nạ, khiến khác thể thấu ý nghĩ chân thực của nàng.

Lời , đáp, hờ hững : “Tứ cô nương chắc chịu.”

Ninh Phu tức đến phát choáng, đổ hết tội lên đầu nàng .

“Nếu cơ hội, dĩ nhiên thể.” Nàng , hờ hững khi nào cơ hội, thì để nàng quyết định .

Người khác cảm thấy Tông Tứ là đang thoái thác.

Mọi cũng quen , Tông Tứ xưa nay quá cận với nữ quân, loại đề tài , dĩ nhiên là sẽ đối phó cho qua chuyện.

Những cuộc vui náo nhiệt tiếp theo, Ninh Phu tham gia, hôm nay nàng chặt tre, múa vũ điệu cầu phúc, cũng chút mệt mỏi, bèn định lều trại nghỉ ngơi chốc lát.

gặp Vinh Mẫn giải quyết nỗi buồn, Ninh Phu trầm tư chốc lát, liền cùng nàng .

Lúc trời dần tối, đường sá rõ ràng, hai cực kỳ cẩn thận.

Vinh Mẫn tuy thích nàng, nhưng lúc chút sợ hãi, vẫn nắm lấy tay nàng, chút lo lắng : “Nghe ban đêm nơi , những năm cũng từng xuất hiện dã thú, bây giờ còn .”

“Nơi đây quân hộ vệ tuần tra, Vinh tỷ tỷ cần lo lắng.” Ninh Phu .

Nàng theo Vinh Mẫn, Vinh Mẫn chút ngượng ngùng, liền kéo nàng sâu hơn một chút.

“Cẩn thận lạc đường.” Ninh Phu chút lo lắng .

“Ta nhớ đường.” Vinh Mẫn : “Hôm nay đến đây hai .”

Ninh Phu cũng đành thêm gì nữa, đợi Vinh Mẫn ở bên ngoài bụi cỏ.

Đợi Vinh Mẫn , trời càng tối.

“Muộn thêm nữa, thì trở về , ngươi và nhanh chân.” Ninh Phu .

Vinh Mẫn gật đầu.

Dẫn nàng cùng ngoài.

“Nghe Lục công tử về quê .” Vinh Mẫn đột nhiên .

Ninh Phu ý định chuyện Lục Hành Chi với nàng , thực tế, Ninh Phu cùng bất kỳ nữ quân nào nhắc đến , là một sự tồn tại khá khác biệt.

“Hắn và trưởng của ngươi cận như , ngươi hẳn là ít tình hình chứ?” Vinh Mẫn chút chua chát .

Lục Hành Chi và Ninh Quốc Công phủ gần gũi, nhiều đều , đối với thì lạnh như băng, nhưng đối với Ninh Phu dịu dàng.

“Ta cũng .” Ninh Phu đáp như .

Vinh Mẫn trong lòng vui, đang định châm chọc nàng hai câu, nhưng đột nhiên biến sắc, một tiếng nào.

Ninh Phu lúc đầu cảm thấy gì bất thường, đợi khi một khắc , vẫn trở về lều trại, lúc mới : “Ngươi tìm thấy đường về ?”

Vinh Mẫn cũng tiện giấu diếm nữa, chút sợ hãi : “Chắc là sai hướng, trời tối quá, để ý.”

Ninh Phu từng thấy nào đáng tin như , quả thực tức đến bật , : “Là ai nhớ đường cơ chứ?”

Vinh Mẫn tuy lòng tự tôn cao, nhưng lúc dám cãi , vô cùng chột .

“Một lát nữa bọn họ sẽ trở về .” Ninh Phu : “Nếu ngươi và về muộn, thì đây.”

Vinh Mẫn : “Bọn họ sẽ đến tìm chúng .”

Hai đang chuyện, Ninh Phu giẫm hụt chân, ngã xuống, nhất thời ngã xuống nơi nào, chỉ cảm thấy đau nhức.

“Ninh !” Vinh Mẫn lo lắng .

Ninh Phu chỉ cảm thấy âm thanh chút xa xăm, rõ ràng tự leo lên là thể, hơn nữa lúc là ban đêm, rõ, nàng càng dám mạo hiểm.

Trong lòng cũng khó tránh khỏi than trách, cùng Vinh Mẫn chung, quả nhiên chuyện lành. Trông vẻ lanh lợi mạnh mẽ, nhưng đến lúc mấu chốt hỏng việc như .

“Mau trở về tìm .” Ninh Phu lúc tức đến nỗi ngay cả Vinh tỷ tỷ cũng gọi nữa.

“Vậy cũng thể để ngươi ở đây một .” Vinh Mẫn .

“Vậy ngươi nhảy xuống cùng .” Ninh Phu hờn dỗi , tìm đến, nàng ở đây ích gì.

Vinh Mẫn im lặng.

“Mau trở về , hình như thương ở chân, một lát nữa đêm lạnh, sẽ chịu nổi.” Ninh Phu an ủi nàng .

Vinh Mẫn cũng đêm tối lạnh lẽo đến mức nào, tuy lo lắng tìm thấy đường, nhưng cũng thật sự thể cùng Ninh Phu ở đây mà phí thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-104.html.]

Ninh Phu chỉ cảm thấy uống nước lạnh cũng nghẹn răng.

Vinh Mẫn , sợ hãi chút nào là thể. Chỉ là sợ hãi cũng vô ích, Ninh Phu chỉ thể miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

hôm nay mệt mỏi cực độ, nửa canh giờ , nàng vẫn ngủ .

Đến khi Ninh Phu tỉnh , bên cạnh nàng đang một nam nhân.

Bên cạnh ánh sáng mờ nhạt từ que diêm đang cháy, còn nàng đang đắp chiếc áo choàng lớn của .

“Bọn họ ?”

“Đã trở về .” Tông Tứ ở một bên đốt một đống lửa.

“Vinh Mẫn ?” Nàng tuy đáng tin, nhưng Ninh Phu vẫn hỏi.

“Có lẽ cũng trở về .” Tông Tứ lúc đối với Vinh Mẫn, cũng khó tránh khỏi vài phần chán ghét, ngữ khí cực kỳ hờ hững.

“Ta ngờ nàng ngay cả đường cũng nhớ.”

“Ừm.” Tông Tứ : “Sau ít cận với loại đầu óc minh mẫn như nàng .”

Hắn thẳng thừng về Vinh Mẫn như , Ninh Phu vẫn là đầu tiên thấy, bất giác khựng chốc lát, nghiêm khắc , Vinh phủ thể xem là của Tuyên Vương phủ.

“Thế tử đợi quân hộ vệ?” Ninh Phu hiểu rõ, nếu thể đưa nàng lên, cũng sẽ đợi đến giờ.

“Ngươi xem vì đợi quân hộ vệ?” Tông Tứ nàng, hỏi ngược .

Ninh Phu im lặng, một lúc : “Đa tạ Thế tử.”

“Ngày thường miệng ngừng 'đa tạ ', nhưng việc nàng là những điều khiến bận tâm.” Tông Tứ lạnh lùng : “Thịt mà tiểu công tử nướng, ngon đúng ?”

Ninh Phu luận điệu của Tông Tứ, trong lòng liền đoán chuyện tiểu công tử đang nướng thịt bỗng nhiên biến mất là như thế nào , dĩ nhiên là Tông Tứ giở trò.

“Vậy Cư Sơn Thế tử ông trông nom công tử như ?” Nàng phản bác .

“Dù là Cư Sơn , cũng chịu nổi nỗi khổ khác cướp mất yêu.” Tông Tứ mặt đỏ chút nào mà thản nhiên , khuấy lửa trại, dùng kiếm xiên thịt thỏ rừng nướng lửa.

Chẳng mấy chốc, liền tỏa mùi thịt thơm lừng.

Thời tiết giá lạnh, tiêu hao lớn, nàng quả thực cảm thấy chút đói bụng.

“Ta và Thế tử, tầng quan hệ đó.” Ninh Phu liếc qua thịt thỏ rừng, lạnh nhạt , chuyện cướp yêu chứ.

Tông Tứ nàng một cái, hiện giờ áo choàng lớn đang nàng, chỉ mặc một bộ cẩm y bó sát, giữa đêm khuya , vẻ mỏng manh.

“Thịt còn chín, ăn sẽ đau bụng, đợi thêm một lát nữa.” Hắn bất chợt câu .

Ninh Phu : “Thế tử tốn công sức mang xuống, chi bằng tự ăn .”

“Không ăn ?” Tông Tứ hỏi ngược nàng.

“Không .”

Tông Tứ nhướng mày hờ hững : “Nếu ăn, còn cứ mãi?”

Ninh Phu im lặng.

Lời thẳng thừng như , liền mất ý vị, vài chuyện khi đặt lên bàn mà giải quyết, chi bằng hãy giữ vài phần thể diện cho . Làm mất mặt , và tổn thương tự tôn, vốn gì khác biệt.

Tông Tứ dùng d.a.o nhỏ, lấy thịt thỏ rừng xuống, đưa cho nàng, : “Địa thế nơi chút dốc, bổ sung thể lực, lát nữa e rằng thử vài liền mệt mỏi .”

Ninh Phu liền từ chối, hiện giờ rời mới là chuyện lớn, còn những điều khác, tạm thời thể cần suy xét, quan trọng nhất chính là phân biệt chủ thứ.

Đợi khi miếng thịt thỏ ấm nóng miệng, ấm sinh đó, khiến nàng thả lỏng ít, cảm thấy ngon hơn vài phần so với khi ăn bên lửa trại .

Tông Tứ ở một bên một lát, khi nàng an tĩnh ở bên cạnh , dù gì, cũng khiến còn u ám như , đó đưa túi nước cho nàng.

“Thế tử Vinh Mẫn lẽ trở về , cái ‘ lẽ’ , là ý gì?” Ninh Phu thấy nước trong túi nước cạn gần hết, liền uống.

“Lúc chuẩn trở về, phát hiện ngươi và nàng thấy , liền ngoài tìm ngươi, gặp nàng , nàng về chuyện của ngươi, liền đến tìm ngươi .” Tông Tứ .

“Thế tử nên đưa Vinh Mẫn về, nàng sợ tối, nhớ đường.” Ninh Phu , nàng ở Ung Châu, thường xuyên đến nơi hoang dã, dù cũng học chút bản lĩnh sinh tồn, tổng thể vẫn hơn Vinh Mẫn một nữ quân thường xuyên ở khuê phòng.

Tông Tứ nhíu mày, Vinh Mẫn thế nào, bận tâm, bản đủ lanh lợi, gặp kết cục nào cũng là tự chuốc lấy. nếu thật mặt Ninh Tứ cô nương, e rằng nàng sẽ nghĩ lạnh lùng, vì : “Nàng cách lều trại cũng xa, sẽ chuyện gì .”

Đây cũng là lời thật, tuy bận tâm Vinh Mẫn, nhưng nếu thật sự nguy hiểm, cũng sẽ thấy c.h.ế.t mà cứu.

Ninh Phu liền yên lặng.

“Uống nước .” Tông Tứ .

Ninh Phu cụp mắt : “Vẫn khi nào chúng thể , trời lạnh gió lớn, qua vài canh giờ nữa, Thế tử cũng sẽ khát, cứ giữ tự uống .”

Tông Tứ động đậy.

“Ta là nam tử, đủ thể lực, ngươi thể cố chịu, sẽ thiếu nước đấy.” Tông Tứ giải thích với nàng.

Ánh lửa yếu ớt, chiếu lên mặt , Ninh Phu suy nghĩ một chút, chợt : “Thế tử mưu đồ điều gì?”

Tông Tứ nàng, .

“Thế tử đang bận tâm chuyện ở Ung Châu ?” Nàng thẳng thắn hỏi.

Tông Tứ im lặng một lát, cũng thẳng thắn : “Dĩ nhiên thể bận tâm.”

Ninh Phu khẽ một tiếng, đây chính là nam nhân, từ trong xương tủy háo sắc.

 

Loading...