Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 105:
Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:07:55
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong màn đêm, tai nam nhân chút ửng đỏ, cũng may là trong đêm, nếu khó tránh khỏi nàng trêu chọc.
“Bận tâm thì bận tâm, nhưng từng nghĩ sẽ đường đột ngươi như nữa, nếu thật sự , cũng nên là khi cưới ngươi.” Tông Tứ suy tính chốc lát, thành thật : “Ta thiếu nữ nhân, nếu thật sự chỉ vì chuyện đó, nạp một là .”
“Cái gì thì càng bận tâm.” Ninh Phu khách khí phản bác.
“Núi cao còn núi cao hơn, hơn A Phu về nhan sắc, cũng ít. Huống hồ vốn tính kiên nhẫn, sẽ vì chút dục vọng chinh phục mà lãng phí tinh lực hết đến khác. Cũng tuyệt đối vì dung nhan nữ tử, mà sinh ý niệm cưới vợ.” Tông Tứ nghiêm túc .
Ninh Phu là nữ quân thật sự ngây thơ trong sáng, tuy so đo tính toán, nhưng cũng coi như thông minh hiểu chuyện, vài phần thủ đoạn, nếu chỉ bảo thêm, chủ mẫu cũng thích hợp.
Kết với , Ninh Phu từng nghĩ đến, cũng ý định , nhất thời mở lời nữa.
Tông Tứ mở túi nước , đưa đến mặt nàng, Ninh Phu tranh cãi với nữa, uổng phí tinh lực, liền từ chối.
“Ngươi ngủ thêm một lát nữa, ở đây, sẽ nguy hiểm.” Tông Tứ an ủi nàng.
Ninh Phu thầm nghĩ, ở đây thì thế nào, nếu thực sự gặp nguy hiểm, ngoài Quốc Công phủ , nàng chẳng tin ai, cũng chẳng thể dựa ai bằng dựa chính .
mệt mỏi cũng là thật, chốc lát , nàng gục đầu .
Tông Tứ nàng, sửa sang mái tóc rối bời cho nàng, đang nghĩ gì, một lát , cúi xuống, nhưng môi còn chạm đến nàng, rụt trở .
Khi tỉnh nữa, trời đất cuối cùng cũng hửng sáng đôi chút, Tông Tứ bên cạnh nàng, ôm kiếm trong lòng, cũng .
Nàng ngẩng đầu lên, nơi cao bằng năm , may mà đất dày, nếu nàng mà ngã xuống đây, hậu quả tất nhiên thể lường , mà xa mấy trượng bên cạnh, chỉ thấy là đá núi.
Ninh Phu thầm mừng cho vận may của , nếu lẽ nàng như kiếp , ngã xuống c.h.ế.t .
Cũng trách nàng nghĩ như , nàng trải qua chuyện , trong lòng khó tránh khỏi chút ám ảnh.
Tông Tứ khi thấy nàng động tác, cũng tỉnh .
Hai bốn mắt .
Nam nhân bất động thanh sắc nhíu mày.
Ninh Phu liền trong lòng dấy lên cảnh giác, dù mặt ngoài mà ngủ say đến thế, đối với cũng là chuyện nguy hiểm.
“Thế tử thể đưa lên ?” Ninh Phu hỏi.
“Ừm.” Giờ thể thấy, Tông Tứ đưa nàng lên việc khó, chỉ sợ lúc trời tối đạp hụt.
Khi Ninh Phu lưng Tông Tứ, vẫn cảm thấy vài chỗ đau nhức, e rằng ít vết bầm.
“Đau ?” Tông Tứ đầu nàng.
Ninh Phu : “Một chút.”
“Đến lúc đó sẽ bảo Phó cô nương, đưa chút cao dược cho nàng, kiểm tra giúp nàng , hề tổn thương đến gân cốt.” Tông Tứ .
Ninh Phu thầm nghĩ, thảo nào hề hỏi về vết thương nàng: “Ta thực đoán , trong lòng Thế tử rốt cuộc đang nghĩ gì.”
“Hôm đó phủ Tam điện hạ, là nên đối xử với nàng như .” Tông Tứ .
Ninh Phu ngờ nhắc đến chuyện , chỉ khách khí : “Là ý đồ bất chính, Thế tử cần như .”
“Nếu trong lòng nàng thực sự bận tâm chuyện , sẽ đến Thanh Thiên Các. Ta tuy là bình tĩnh , cố gắng suy nghĩ kỹ càng chuyện giữa nàng và , nhưng cố ý gặp nàng, cũng là thật. Trong mắt nàng, chính là đang lạnh nhạt với nàng.” Tông Tứ từ tốn giải thích.
Ninh Phu đến Thanh Thiên Các, thực sự liên quan gì đến chuyện ở phủ Mạnh Uyên đó, nếu trùng hợp gặp chuyện của Ninh Hà, lẽ nàng .
Chỉ là Tông Tứ bây giờ những lời , khỏi khiến suy nghĩ nhiều.
Nếu nàng hiểu sai, đây chính là ý đang chịu thua nàng.
Cảm xúc trong lòng Ninh Phu, nếu phức tạp, tự nhiên là thể, dù Tam lang phủ Tuyên Vương kiếp phu quân nàng ba năm, cũng luôn lạnh như băng, ngờ kiếp nàng đợi cúi đầu.
Quan hệ giữa với , quả nhiên đều là một cuộc đánh cược.
“Có thể cùng hòa ?” Tông Tứ nghĩ ngợi .
Thực nàng nào hòa hảo với , nàng tạm thời thỏa hiệp, đồng ý tiếp xúc với , chẳng qua cũng chỉ là để đợi khi Tuyên Vương gặp địch, tự ban ơn huệ, để tránh xa .
Ninh Phu đang trầm tư nghĩ xem nên mở lời thế nào, mới thể tối đa hóa lợi ích đạt , thì Vinh Mẫn : “Ninh .”
Ninh Phu trong lòng giật , nhanh chóng liếc Tông Tứ một cái, Tông Tứ lúc mới nhanh chậm, đặt nàng từ lưng xuống.
“Vinh tỷ tỷ.” Ninh Phu mỉm với nàng .
“Trước đây là sơ suất, mới hại nông nỗi .”
Vinh Mẫn tiên liếc Tông Tứ một cái, nghĩ đến dáng vẻ ba canh giờ mặt mày âm trầm, vẫn còn sợ hãi.
Thế tử xưa nay lạnh lùng là thật, nhưng cũng ít khi tức giận đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-105.html.]
Lúc đó nàng trong rừng núi, mò mẫm lâu, mãi mới thấy , liền bước về phía , Thế tử đó vẫn bình thường, chỉ là khi nhắc đến việc Ninh ngã, lạnh lùng : “Ngươi cứ thế bỏ nàng một về ?”
Rõ ràng cũng chẳng gì, nhưng khiến nàng dấy lên vài phần sợ hãi.
Tông Tứ trong mắt Vinh Mẫn, xưa nay vẫn luôn là bình tĩnh tự chủ, đối với việc đều ung dung xử lý, tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ vô lễ đến mức .
nghĩ , vốn là thế cư sĩ núi, nếu Ninh thật sự xảy bất trắc, tất nhiên sẽ khó mà ăn , huống hồ quan hệ giữa Tuyên Vương phủ và Ninh Quốc Công phủ vốn dĩ chẳng mấy , nếu kẻ hữu tâm thổi gió thêm lửa, còn chẳng sẽ thành .
Đến khi nàng tìm hộ vệ quân, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nên cũng dám rời , chờ đợi đến tận bây giờ.
Tông Tứ lạnh nhạt liếc nàng một cái, khi thấy nàng , vẫn chút vui.
Vinh Mẫn cắn môi một cái, : “Ninh , là sai , nhưng cũng cố ý, thế nào, vết thương nghiêm trọng ?”
Nếu nàng cố ý, Ninh Phu sẽ dễ chuyện như , nhưng nàng , nàng cũng tiện so đo chuyện , : “Ta .”
“Đưa Tứ cô nương và Vinh cô nương về .” Tông Tứ liếc hộ vệ quân phía , lạnh nhạt , đoạn liền lật lên ngựa.
Vinh Mẫn lúc thể thu , vén rèm xe ngựa, hướng về Ninh Phu : “Ninh , đỡ lên nhé.”
Ninh Phu nàng trong lòng hổ thẹn, nếu càng khách khí, nàng trong lòng sẽ càng bất an, liền từ chối: “Đa tạ Vinh tỷ tỷ.”
Vinh Mẫn thấy nàng vẫn bằng lòng cận với , lòng liền yên tâm đôi chút, lấy lòng đỡ nàng lên xe ngựa, thấy môi nàng khô, đưa túi nước của cho nàng.
“Ta khát.” Ninh Phu .
Vinh Mẫn ngạc nhiên : “Lâu như uống nước, khát? Muội uống ?”
Ninh Phu liền giải thích với nàng .
“Thế tử tìm thấy lúc nào, và Thế tử, cùng ở vách núi đó ?” Vinh Mẫn dấy lên vài phần khác lạ, nhớ đến khi Tông Tứ cõng Ninh Phu, toát chút vẻ quen, dường như đầu .
“Ta ngủ , cũng kêu cứu, cho nên Thế tử cũng chỉ mới tìm thấy lâu.” Ninh Phu đương nhiên tiện là qua đêm cùng Tông Tứ, dù nguyên nhân, nhưng nếu thể giấu, đương nhiên vẫn là nên giấu.
Vinh Mẫn ban đầu chút căng thẳng, sợ Ninh Phu cứ bám víu buông, đến lúc đó sẽ liên lụy đến Vinh phủ.
thấy nàng khác gì ngày thường, tâm trạng liền dần dần dịu xuống, : “Thảo nào Tạ tỷ tỷ và A Ngưng, quan hệ với đều tệ.”
Nàng đây đối với Ninh Phu, vẫn luôn ưa, một mặt là vì Lục Hành Chi đối xử với nàng tầm thường, mặt khác, thấy nàng chỉ giỏi giả vờ, giả bộ một vẻ thiết với .
đến những cũng từng liên quan đến Tông Tứ, thái độ của Tạ tỷ tỷ đối với Trình Sương và đối với Ninh Phu khác, khi đối diện Ninh Phu, vẫn chút yêu thích chân thành.
Vinh Mẫn bây giờ, thái độ đối với Ninh Phu cũng đổi nhiều, : “Trước đây đối xử với như , còn mong Ninh đừng bận tâm, sẽ bao giờ như thế nữa.”
Ninh Phu thì chút bất ngờ, Vinh Mẫn ngoài Tạ Như Nghi và Tông Ngưng , thì chẳng coi ai gì, thể khiến nàng nhiệt tình như , cũng thật hiếm , nhưng nàng cũng chỉ khẽ đáp vài câu.
Đợi xe ngựa xa thêm chút, liền dừng , Ninh Phu vén rèm, liền thấy trưởng Ninh Tranh.
Ninh phu nhân và Ninh lão thái thái đều tiện đến, Ninh Tranh nhận tin tức, lập tức chạy tới, cũng tìm kiếm trong rừng lâu.
Giờ phút thấy nhà , mới coi như yên lòng, : “Phiền Thế tử .”
Tông Tứ lạnh nhạt : “Ninh đại nhân cần khách khí.”
Ninh Tranh yết hầu khẽ nuốt, nhưng gì, chỉ xem Ninh Phu, xác nhận nàng , mới đầu với Tông Tứ: “Ta đưa về, Thế tử thể về Vương phủ, mấy ngày nữa sẽ cùng A phu đến tận nhà tạ ơn.”
“Thuận đường.” Tông Tứ liếc nữ quân trong xe ngựa .
Ninh Tranh liền cũng tiện thêm.
Hai chính kiến bất đồng, mấy ngày triều đình xảy vài tranh chấp, Tông Tứ suốt đường ý chuyện với .
Khi đến cửa Ninh Quốc Công phủ, Tông Tứ một lát, : “Tứ cô nương, đây.”
Ninh Phu đành : “Thế tử về sớm .”
Tông Tứ liếc nàng một cái, rời .
Ninh phu nhân thức trắng đêm, thấy nàng về phủ, trái tim treo lơ lửng mới đặt xuống, thấy tóc nàng là vết bùn, : “Đông Châu, chuẩn nước cho A phu.”
Lại sai đến Thấm Viên, báo tin Ninh Phu về cho Ninh lão phu nhân.
Ninh Phu khi soi gương, mới thê thảm đến mức nào, mỹ nhân đến mấy, khi mặt là vết bùn, cũng chẳng còn chút hấp dẫn nào.
Phó Gia Hối đến Quốc Công phủ, thì là khi nàng tỉnh , Ninh phu nhân thấy nàng là đến đưa thuốc, trong lòng vô cùng cảm kích: “Phó cô nương quan tâm A phu như , thật nên cảm tạ thế nào.”
Cứ dùng Ninh Tranh để cảm tạ là . Phó Gia Hối thầm nghĩ.
nàng gặp Ninh Tranh, trong lòng khó tránh khỏi chút thất vọng.
Ninh Phu liếc mắt một cái nhận sự thất vọng của nàng , hai lúc riêng tư, khỏi hỏi: “Phó tỷ tỷ trong lòng đang nghĩ gì?”