Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 116:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:08:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều là điều thấy, hiện tại thể vẫn còn khá , cục diện triều chính, vẫn thể mất cân bằng.

Kính Văn Đế vì sủng ái Tông Quý Phi, trong lòng kỳ thực càng thiên vị Mạnh Trạch, nhưng Mạnh Trạch thích hợp với vị trí Hoàng trữ, quá độc ác, còn ngày đêm chằm chằm ngôi vị Hoàng đế của , Kính Văn Đế thể yên tâm.

Nếu chỉ hai vị hoàng tử thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Kính Văn Đế thực sự là ai cũng mắt.

Mạnh Trạch cũng nhận tâm tư của Kính Văn Đế, trong lòng khỏi giật , nếu để khác đến điều tra vụ án tham nhũng, đều yên tâm, chi bằng để Tam ca của đến.

Theo Mạnh Trạch mà , Mạnh Uyên đối với tuy cũng lạnh nhạt, nhưng dù cũng là cùng phụ mẫu sinh , tuyệt đến mức thiên vị Mạnh Triệt.

“Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng Tam hoàng thích hợp. Tam hoàng tuy từ đến nay màng triều chính, nhưng ở triều đình phe phái, nên khả năng bao che bất kỳ ai, trái còn là công chính nhất.” Mạnh Trạch tâu.

“Vả việc tra xét tham ô, Tam hoàng chỉ cần hạ lệnh là , chỉ cần công chính liêm khiết, cần lo lo , suy xét đối sách gì.” Mạnh Triệt cũng .

Kính Văn Đế tâm tư của hai họ, chẳng qua là nghĩ chọn, bèn tìm một sẽ tổn hại lợi ích của để đảm nhiệm việc .

Kính Văn Đế há chẳng cũng thấy Mạnh Uyên thích hợp ? Đứa con trai của Trẫm, tuy tính cách cô độc, tài trí cũng xuất sắc, nhưng trong sạch nhất, tuyệt hạng giỏi tính toán.

Mạnh Uyên cung, là buổi chiều.

“Trẫm đợi con khá lâu đó.” Kính Văn Đế , chỉ khi thấy Mạnh Uyên, trong mắt ngài mới thêm vài phần hòa nhã của tình phụ tử thông thường, ngài thiên vị Mạnh Uyên, mà là đứa con tàn tật , tâm tư tranh quyền, tranh chấp quyền thế, tình cảm tự nhiên cũng thuần túy hơn nhiều.

Đương nhiên, cho dù y tranh, Kính Văn Đế cũng tuyệt đối sẽ cân nhắc y, nếu chẳng sẽ khiến Đại Yến thành trò , chê ngài kế vị, cần một đứa con tàn tật lên ngôi .

“Bệnh chân tái phát, nên chậm.” Mạnh Uyên lạnh nhạt .

“Mau ban ghế cho lão Tam.” Kính Văn Đế hướng bên cạnh phân phó.

Mạnh Uyên xuống.

Kính Văn Đế cân nhắc một lát, với y về ý định của .

“Nhi thần giỏi xử lý việc triều đình, phụ hoàng vẫn nên tìm khác. Nhi thần như , cũng tiện rời kinh.” Mạnh Uyên đáp.

“Ta thấy con quá rõ ràng, bất luận lão Tứ lão Lục ai thái tử, cũng sẽ khó con, chừng còn thể một vương gia nhàn tản.” Kính Văn Đế toạc.

Mạnh Uyên hề phủ nhận.

“Phụ hoàng cũng thật ghen tị với những ngày tháng con hạ cờ mỗi ngày.” Kính Văn Đế thở dài , “Từ khi vị hoàng đế , Trẫm khi nào nhàn rỗi như , lão Tam, con cứ coi như giúp đỡ phụ .”

Cuối cùng, Kính Văn Đế dùng từ “phụ ”, Mạnh Uyên liền còn cách nào từ chối.

Mạnh Uyên tự nhiên cũng , ngài tuy như , nhưng tuyệt nửa phần hối hận, nếu nữa, Kính Văn Đế vẫn nguyện ý vì ngôi vị hoàng đế mà g.i.ế.c , để m.á.u nhuộm ngàn dặm.

“Phụ hoàng như , nhi thần chỉ đành tuân mệnh.” Mạnh Uyên .

Kính Văn Đế : “Đã cung , thì thăm mẫu phi của con , bà cũng nhớ con đấy.”

“Vâng.” Mạnh Uyên đáp.

Tông Quý Phi thấy y, phần nhiệt tình hơn ngày. Đứa con , đích nàng nuôi nấng, nên tính là cận với nàng. Mạnh Uyên và Mạnh Trạch cách bốn tuổi, mà Mạnh Uyên vì tàn tật, tranh giành ngôi hoàng trữ vô vọng, Tông Quý Phi sốt ruột sinh thêm hoàng tử, bèn lấy cớ thể khỏe, giao Mạnh Uyên cho Vãn Tần nuôi dưỡng.

Sau Mạnh Trạch đời, Tông Quý Phi một lòng bồi dưỡng , càng còn để ý đến Mạnh Uyên.

Cho đến khi Vãn Tần bệnh mất, Tông Quý Phi mới với đứa con thường xuyên hơn. Nàng và y tuy cận, nhưng dù cũng là con ruột của , thể quan tâm.

“Phụ hoàng của con , phái con điều tra án ?” Tông Quý Phi vô tình cố ý hỏi y.

Mạnh Uyên hiểu ý nàng, đây là Mạnh Trạch hỏi thăm, nhưng vẫn mấy để ý đáp: “Ừm.”

“Lão Tam, con nên , lão Lục bất luận thế nào cũng là ruột của con. Tương lai của mẫu phi, buộc tay con, con hiểu ý mẫu phi ?” Tông Quý Phi đầy thâm ý .

Mạnh Uyên đồng ý, cũng đồng ý, chỉ một lát, chống gậy bỏ .

Bên Hoàng hậu, hề lo lắng. Tuy Mạnh Uyên là con của Tông Quý Phi, nhưng khi nhỏ nàng mặc kệ y, lúc dưỡng mẫu Vãn Tần qua đời, Tông Quý Phi cũng hề tay giúp đỡ.

Trái , tìm đến thăm Vãn Tần, mà Mạnh Triệt đối với y cũng coi như chăm sóc khá . Mạnh Uyên thế nào chăng nữa, dù quan tâm Tông Quý Phi hơn một chút, cũng sẽ hại Mạnh Triệt.

Tuy nhiên Hoàng hậu thăm Vãn Tần, cũng thể coi là bụng, chỉ là với phận Hoàng hậu, bề ngoài vẫn cho đủ.

Chuyện rơi Mạnh Uyên, Ninh Phu ít bất ngờ nhất. E rằng việc , y vốn chuẩn sẵn sàng để tự xử lý, sự đề cử của Mạnh Triệt và Mạnh Trạch cũng là do y sắp đặt.

Ninh Phu trở trang, Tĩnh Thành dường như quen với cuộc sống của một nữ, phân loại xong mới đưa đến.

“A Phu.” Tĩnh Thành , “Mấy ngày nay chỉ một , thể tả hết sự buồn chán .”

Ninh Phu thầm nghĩ, chỉ nàng, còn Tống Bá, và nhiều ám vệ gần đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-116.html.]

“Ta thấy thích nghi với cuộc sống như .” Ninh Phu .

“Lúc Mộ thần y còn ở đây, thích, dù ở bên cạnh gì cả cũng thú vị.” Tĩnh Thành , “ hái thuốc , cần lâu mới trở về.”

Ninh Phu cũng Mạnh Uyên sẽ chuyện cho Tĩnh Thành, thà để nàng vô ưu vô lo ở đó còn hơn để nàng lo lắng.

Mạnh Uyên xử lý việc , tự nhiên là nhất. Ngay cả Tông Tứ cũng sẽ nghi ngờ, dù Mạnh Uyên trong mắt ngoài, tuy “ hiểu triều chính”, nhưng chính trực. Nếu vì chuyện lương thảo quân doanh mà âm thầm bàn bạc với y, nhất định sẽ khó xử lý.

Mà Ninh Phu cảm thấy, Tông Tứ nhất định sẽ âm thầm bàn bạc chuyện với Mạnh Uyên, dù ai cũng , Kính Văn Đế đối với chuyện của Tuyên Vương, liệu nhắm một mắt mở một mắt, để mặc cho nó xảy .

kiếp , Tuyên Vương từ đó thế lực suy yếu ít, mà Hồ quân tuy cướp một phần lãnh địa, nhưng cũng tổn hại đến gốc rễ. Đợi đến khi Tông Tứ quyền khuynh triều chính, là lúc Kính Văn Đế bệnh nặng, còn thiết tha triều chính nữa.

Tông Tứ nắm trọng quyền, kỳ thực là bắt đầu khi Kính Văn Đế bệnh nguy, mà lúc đó Mạnh Trạch cũng còn phong quang bao nhiêu.

Ninh Phu thể mang ác ý suy đoán rằng, Tuyên Vương phủ phò tá Mạnh Trạch, chính là vì Mạnh Trạch dễ bề thao túng, dù cũng là tộc mẫu phi của Tông Quý Phi, Mạnh Trạch ắt dựa binh quyền của Tuyên Vương phủ.

Mà cho dù Mạnh Trạch tân đế, trong thời gian ngắn, cũng thể vượt qua Tuyên Vương phủ.

Tuy nhiên, khi Ninh Phu gặp Tông Tứ, mới cài cắm của đoàn tùy tùng của Mạnh Uyên.

Ninh Phu thầm nghĩ, e rằng Mạnh Uyên cũng cố ý để đạt mục đích.

“Thế tử nếu đề cập với Tam điện hạ, chắc hẳn Tam điện hạ cũng bằng lòng linh hoạt với Thế tử.” Ninh Phu .

Tông Tứ : “A Phu chẳng lẽ thấy y đơn giản ?”

Ninh Phu chút giật , nhưng mặt lộ vẻ gì, : “Thế tử vì như ?”

“Nếu , A Phu khi đó, vì tiếp cận y?” Tông Tứ nàng hỏi.

Ninh Phu khi Tông Tứ hỏi câu đó, tim đập cực nhanh.

Nàng trầm tư một lát, : “Ta tìm Tam hoàng tử, vì cảm thấy y đơn giản.”

Nàng đang chuẩn nghĩ lý do từ kiếp , : “Vậy là vì Tĩnh Thành ?”

Thấy chuyện của Tĩnh Thành và Mạnh Uyên, Ninh Phu liền phủ nhận, nhưng cũng chịu tỉ mỉ nửa phần.

“Tĩnh Thành giờ đang ở kinh thành ?” Tông Tứ hỏi.

Chuyện hỏi, tức là trong lòng , Ninh Phu gật đầu.

Tông Tứ thấy trong mắt nàng chút đề phòng và cảnh giác, khỏi dịu giọng một chút, : “Ta đang tra hỏi nàng, chỉ là trò chuyện phiếm với nàng thôi.”

Hiện tại, khi xác định kiếp và Ninh Phu từng là vợ chồng, tâm lý đối với Ninh Phu kỳ thực càng khác biệt hơn. Giờ đây, gần như coi nàng như vợ mà đối đãi.

Nàng cứu phụ vương, cưới nàng liền còn nửa phần khó khăn, vả Tông Tứ chuyện của và Ninh Phu với Tuyên Vương.

Mà nàng đối với chuyện sống một đời , vẫn luôn kín như bưng, nhưng giờ đây vì Tuyên Vương phủ chuyện cho , Tông Tứ cảm động, là thể nào.

Nàng ngay cả Ninh phu nhân cũng , cho .

Nét dịu dàng trong lòng Tông Tứ thể nảy nở: “Sau nàng gì, cứ yên tâm với , cần đề phòng như . Chuyện hai đóng cửa bàn luận, chỉ hai thôi.”

Kiếp , và nàng hòa ly, nhưng kiếp , chuyện như sẽ xảy nữa. Chuyện vợ chồng trẻ, dù thế nào, cũng là chuyện của riêng họ.

Ninh Phu : “Tuyên Vương chuẩn xong ?”

“Bắc địa bên bắt đầu chuẩn chiến tranh, đợi lô lương thảo đưa qua, liền thỏa.” Tông Tứ hề giấu giếm .

“Chàng ở kinh thành, là để đề phòng hậu chiêu của Tứ hoàng tử ?” Ninh Phu cũng , tuy tin tức kiếp , nhưng cũng vạn vô nhất thất.

“Nếu cũng Bắc địa, Mạnh Triệt liền sẽ nghi ngờ.” Mà Mạnh Triệt nếu sự cảnh giác, tóm liền tuyệt chuyện dễ dàng.

Ninh Phu trong lòng tự nhiên là rõ ràng, nhược điểm Mạnh Triệt gần như thông đồng với Hồ như , Tuyên Vương phủ tự nhiên sẽ bỏ qua, gậy ông đập lưng ông mới là tác phong của Tuyên Vương phủ.

“Kiếp , nàng còn tân đế là ai, hẳn là còn trẻ qua đời ?” Tông Tứ hỏi.

Thật đúng là nhắc đến chuyện vui, may mà Ninh Phu lúc đối với kiếp cũng còn bận tâm, bèn gật đầu.

“Là do chuyện ngoài ý ?”

Ninh Phu gật đầu.

“Xem vị phu quân mới của nàng, cũng chắc là đáng tin cậy.” Tông Tứ nhếch mép, nhạt. Nhớ đến Lục Hành Chi, trong lòng dâng lên vài phần vui, cũng nhịn , ném đá xuống giếng một phen.

Ninh Phu trong lòng thở dài, nhưng lúc , tiện phản bác, tái giá, thì chỉ đành mặc chế nhạo cái vị phu quân “ tồn tại” .

 

Loading...