Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 165:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:23:35
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Phu cũng nấn ná thêm, liền Ninh Nhiễm kéo chuyện trò.

“Nếu đoán sai, Thế tử vẫn còn thương đấy chứ?” – Ninh Nhiễm bỗng mở lời, giọng chẳng còn vương chút ghen ghét chua cay. Giờ đây, trong mắt nàng, nam nhân vốn đều như , đến cuối cùng chẳng ai đáng tin. Trong lòng nàng, đối với bọn họ, sớm chẳng khơi nổi một gợn sóng.

Ninh Phu chỉ lặng im.

“Nếu thương , tuyệt sẽ chẳng giúp ca ca. Nam tử chỉ khi thành , mới chịu ân cần đến thôi.” – Ninh Nhiễm khẽ .

Ninh Phu nhịn , buột miệng: “Chẳng lẽ tỷ phu gây chuyện xa nữa ư?”

Ninh Nhiễm nhạt: “Giờ nào còn dám ý niệm đó, chỉ khẩn cầu lời mặt phụ mà thôi. mà, giới hạn của phủ Vệ gia cũng chỉ đến thế. Ngày dưỡng dục con trai, nương nhờ Quốc công phủ cũng đủ, chắc cần đến nhà .”

Ninh Phu hiểu rõ về Ninh Nhiễm. Nói trắng , với Vệ Tiêu, nàng từng tình yêu. Một kẻ phản bội nàng hết tới khác, nàng tất nhiên sẽ chẳng còn lưu tâm tới cái gọi là tình nghĩa phu thê.

Suy cho cùng, điều mà Ninh Nhiễm yêu thương, vẫn chỉ là bản nàng.

Trên đường đến Trúc viện, Ninh Phu chợt trông thấy Tông Tứ đang cùng Chương Hòa.

Nàng thoáng dừng bước, định vòng qua thì tiếng Chương Hòa nức nở:

“Thế tử ca ca, hà tất tàn nhẫn đến ?”

“Là ngươi một mực dây dưa, nên mới rõ ràng. Ngươi cũng thừa hiểu, nếu ý với ngươi, ở phương Bắc vô vàn cơ hội cùng ngươi đơn độc. Khi xưa đối xử với ngươi, cũng chỉ vì ngươi còn nhỏ dại, coi ngươi như A Ngưng mà thôi.” – Giọng Tông Tứ thản nhiên, hề lưu tình.

Đổi nữ tử khác, khi xa cách cũng tự giữ chừng mực, đến nỗi khó coi thế .

Không ai như nàng, bám chặt chẳng khác nào miếng cao dán khó gỡ.

“Nếu… nếu nguyện thì ?” – Chương Hòa , mắt ngấn lệ.

“Ta vốn ý nạp .” – Tông Tứ đáp gọn, trong lòng , duy nhất đáng tin chính là Ninh Phu. Ngoài nàng, bất luận ai khác đều đáng bận tâm.

Ví như Chương Hòa lúc , chỉ khiến thấy phiền chán.

“Ta tin!” – Nàng nấc.

“Ta chẳng cần tin.” – Ánh mắt Tông Tứ lạnh nhạt đến tột cùng – “Muội chẳng kẻ quan trọng. Ý nghĩ của , ai để tâm.”

Lời , tuy nhàn nhạt thốt , song cái vẻ chán chường, kiên nhẫn, cũng chẳng buồn che giấu.

Chương Hòa chỉ thấy lòng tan nát.

“Năm , vì Thế tử ca ca mà tới tận phương Bắc.”

“Ngươi đến đó, rốt cuộc mang lợi ích gì cho chăng? Cứu , đem đến cơ hội nào cho ?” – Hắn thẳng thắn vạch trần.

Không. Hoàn chẳng .

Một mảnh nhiệt huyết của nàng, hi sinh cả tiền đồ học nghiệp, ngoài việc khiến bản chịu thiệt, nào giúp ích gì cho ?

Trong mắt Tông Tứ, tính cách hành sự lỗ mãng, màng hậu quả , thật chẳng chỗ nào đáng khen.

A Phu đôi khi cũng nóng nảy, nhưng nàng mục đích rõ ràng. Vì cứu Khang Dương, nàng liều giả vờ thành với ngoại tôn của Tấn Vương – Mạnh Thâm. Song đó là nước cờ nàng cân nhắc kĩ càng, rõ Mạnh Thâm đủ bản lĩnh để cứu Khang Dương.

Năm đó, tuy ngoài miệng chịu thừa nhận, nhưng trong lòng chẳng cũng hoang mang, thấp thỏm, sợ nàng thật sự gả ?

Về việc nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Chính, là một nữ tử khuê các, tất nhiên từng chạm qua m.á.u tanh, dù run sợ đến tột cùng, nàng vẫn bình tĩnh bày kế. Nàng thể cuống quýt, nhưng bao giờ là con ruồi mù bay loạn.

Khi hấp hối thoi thóp, t.h.i t.h.ể Tôn Chính còn trong miếu, chỉ cần chậm một khắc, thể bắt gặp nàng ở cùng hai cái xác. Vậy mà nàng, sợ hãi đến thế vẫn bỏ chạy, chỉ một mực ở bên .

Ấn tình , khắc cốt ghi tâm, để cả đời chẳng thể quên.

Dẫu thế gian hiểm ác, toan tính lẫn , chỉ cần nghĩ đến đêm đó, nhân gian bỗng trở nên tươi , đáng để trân trọng sinh mệnh , đáng để lưu luyến.

Chương Hòa nghẹn lời.

Nàng ngỡ đó là việc can đảm nhất đời , nào ngờ, trong mắt Thế tử ca ca, chẳng hề chút trọng lượng.

“Người… tàn nhẫn đến ?” – Nàng run giọng.

“Với kẻ ngoài, vốn luôn như thế.” – Hắn lạnh lùng đáp. Với nàng, thẳng thừng tuyệt tình, cũng là ban ơn. Nếu nhu hòa, nàng mới càng ôm mộng tưởng hão huyền.

Tông Tứ thoáng liếc thấy bóng Ninh Phu, cất bước bỏ .

Trong lòng Ninh Phu khẽ thở dài. Ý tứ của , rõ ràng là nàng theo .

Cuộc gặp hôm nay cùng Chương Hòa, e rằng vốn liệu nàng sẽ ngang, cố ý bày cảnh để tỏ lòng.

Nàng liếc sang thấy phu nhân nhà họ Chương cùng Vương phi đang xa, đều mang vẻ lo âu. Họ hề bước tới, hẳn Chương phu nhân cũng con gái sớm dứt tình, song bản khuyên nổi, đành nhẫn tâm để nàng tự đối diện.

Đợi Tông Tứ khuất, Chương phu nhân mới vội chạy , ôm con gái lòng.

“Người khác còn thể chọn, vì chẳng là con?” – Chương Hòa nước mắt giàn giụa.

“Đời nào lắm ‘vì ’? Hắn thích tức là thích. Con cứ níu bám như thế, chỉ mất mặt cả phủ Hoa An.” – Chương phu nhân nghiêm giọng. – “Vương phi đến đây, cũng từng uyển chuyển khuyên con mấy phen, con hiểu, chỉ là cố tình vờ ngốc. A Hòa, con là nữ nhi của , giữ cốt khí.”

Chương Hòa chỉ nức nở trong lòng mẫu .

“Thế tử cũng chẳng sai. Con Bắc địa, chỉ tự thấy vĩ đại, nhưng trong mắt khác, là thêm một gánh nặng chăm lo. Con phát chẩn phát cháo, thế tử thể khâm phục, nhưng thiện hạnh rốt cuộc cũng là vì bản con, tiếng thơm là con, là danh vọng cho cả Hoa An phủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-165.html.]

Lời khó hơn, Chương phu nhân cũng chẳng nỡ . Nếu nữ tử nào dây dưa con trai bà đến , chính bà cũng sẽ coi thường mà thôi.

Kinh thành lưng đàm tiếu chẳng ít, trượng phu bà từng mắng nhiếc nàng vô , trách bà dạy con.

Trong lòng, Chương phu nhân cũng cam chịu, bởi từ bé bà nuông chiều A Hòa quá đỗi, khiến nàng quen thói lấy trung tâm.

Vương phi bên cạnh, bề ngoài thì giúp, bảo A Hòa còn nhỏ, song trong cũng rõ. Nếu là A Ninh nhà mà mặt dày hạ thấp như thế, ắt gia pháp nghiêm trị.

Không bà coi thường A Hòa, chỉ là nữ tử bước ngoài, nhất quyết tự hạ thấp, bằng ắt chẳng ai trân trọng.

“Chuyện nhà khác, gì mà thú vị thế?” – Thanh âm trầm thấp của Tông Tứ vang bên tai, chẳng từ khi nào cạnh nàng.

“Chỉ là cảm thấy Chương phu nhân cũng thật khó xử.” – Ninh Phu khẽ đáp.

“Tính tình của Chương Hòa, trắng , chính là ích kỉ lấy trung tâm, chẳng khác gì…” – Hắn chần chừ giây lát, rốt cuộc cũng tiện chê trách Ninh Nhiễm.

Ninh Phu hiểu ý, liền : “ Nhiễm tỷ tỷ tuy cũng xem trọng bản , nhưng tỷ giữ tự tôn, tuyệt đối chuyện khiến Quốc công phủ mất mặt.”

Ánh mắt Tông Tứ đặt nơi nàng: “Thái độ của , nàng thấy lòng ?”

“Thái độ để thiên hạ , mà là trong lòng Thế tử cần phân rõ, với những nữ nhân liên quan, giữ lấy cách.” – Ninh Phu bình thản đáp. – “Phu quân cưới ai cũng , quan trọng nhất vẫn là một lòng thương yêu, che chở từ đáy tâm can.”

Song, nàng cũng chẳng thể động lòng.

“Ta bộ cho nàng xem. Ta từng nghĩ xa lánh , ắt sẽ hiểu mà rút lui. Không ngờ đến lúc còn thẳng tàn nhẫn. Chỉ tuyệt tình, mới cho giữ ảo tưởng.” – Tông Tứ .

“Nam nhân nếu giữ sự chính trực, nữ tử ắt chẳng sợ lời đàm tiếu bên ngoài.” – Ninh Phu nhẹ nhàng đáp.

Hắn cũng , nàng vốn so đo tị hiềm với nữ nhân khác. Khí độ của Ninh Phu, thật sự hiếm thấy.

Hắn gần, gió khẽ lùa qua, sợi tóc nàng vương nơi cánh tay , cổ thon trắng ngần, nơi vành tai lấp lánh ngọc xanh biếc, khẽ rung theo gió. Giữa mái tóc, hương lê thoảng thoảng, khiến lòng ngứa ngáy.

Ánh mắt Tông Tứ dần sâu lắng, yết hầu khẽ động.

Ninh Phu bắt gặp, liền vung nắm tay đánh mạnh cánh tay , trừng mắt: “Đừng nghĩ linh tinh!”

Khóe môi kìm dãn , nàng trong tình cảnh vẫn thấu rõ nhân tâm, quả là lão luyện.

Nghĩ kiếp , giường, nàng quả thật hiểu đến tận xương tủy.

“Ta cùng nàng thành .” – Hắn khẽ .

Thành , thì mới thể đường hoàng nghĩ đến.

Dĩ nhiên chỉ là chuyện . Thành , sẽ còn suốt ngày đề phòng kẻ nữa.

Ninh Phu rõ, lời thốt trong tâm trạng nào. Nàng nhạt: “Nếu trong đầu Thế tử chỉ những ý niệm đắn, chi bằng tìm nữ nhân khác.”

“Ta chỉ vì sắc dục, càng chẳng tìm kẻ khác. Bên cạnh , nay chẳng dung thêm ai. Phụ cũng chỉ mẫu phi, trong vương phủ vốn cổ xúy việc nạp .” – Hắn thành thật.

Quả nhiên, Vương phi cũng ép nạp thông phòng. Một là Tông Tứ tính tình kiên định, hai là trong vương phủ, lệ vốn chẳng thịnh hành.

“Sau khi thành , mỗi ngày trở về vương phủ, cũng sẽ mong ngóng.” – Hắn nàng, ánh mắt dồn nén tình ý.

Ninh Phu khẽ khựng . Ở kiếp , nào về nhà nhiều như thế. Nàng chẳng ngờ, ở kiếp , nảy sinh tâm tư .

“Nếu như Thế tử kiếp cũng như , thì bao…” – Lời nàng, chẳng giấu một tia cảm khái. Bởi cảnh giới lòng nàng giờ khác, chẳng dễ dàng tin tưởng ngay.

Hắn chăm chú nàng, nghiêm túc: “Ta , kiếp chẳng phu quân , bằng nàng cũng chẳng lạnh nhạt tránh . Chỉ là còn may mắn, kiếp cho cơ hội để bù đắp. Ta sẽ đợi, đến ngày nàng chịu tin tưởng .”

“E rằng ngày đó sẽ chẳng bao giờ tới.”

“Nếu , cả đời cưới nữa cũng cam. Giữ bên nàng, thế là đủ.” – Hắn nhẹ nhàng , hề bận tâm. Chỉ là nào rộng lượng như Lục Hành Chi, dứt khoát chẳng bao giờ chịu buông tay để Ninh Phu gả cho kẻ khác.

Ninh Phu thầm nghĩ, nếu Vương phi lời , e rằng kinh hãi đến ngất xỉu.

“Ta từng cưỡng cầu Thế tử thế nào.” – Nàng khẽ .

“Là tình nguyện.” – Hắn đáp.

Lời dứt, Tông Tứ ngẩng đầu, về phía Lục Hành Chi đang .

Không xa, Lục Hành Chi lặng lẽ lưng rời .

Hắn quá hiểu Tông Tứ. Thành ý giả dối, chỉ cần phân biệt rõ ràng.

Giờ khắc , Tông Tứ thật sự động tình, thể sâu hơn nữa.

Hắn còn điều gì lo ngại.

Chỉ là, từ nay chẳng thể tiến gần A Phu thêm nữa.

Nàng… là A Phu của .

Một A Phu, chỉ .

 

Loading...