Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 187:

Cập nhật lúc: 2025-09-06 09:08:53
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày qua, nàng cũng suy nghĩ lâu mới sơ lược kế hoạch trong đầu.

Việc sẵn đề , thì chẳng còn cách nào giúp Mạnh Trạch rửa sạch nghi vấn, kẻo lỡ y thật sự tác động đến kỳ thi, thì bằng chứng giả cũng trở nên thật.

Còn vị “Mộ Thần Y” tại quán hôm nay, y vẫn như thường lệ, khác chút nào, chắc là Mạnh Uyển giả dạng theo y mà thôi.

Như thường lệ, Ninh Phu bước , lễ phép chào hỏi.

Mộ Nhược Hằng cũng như khi, thiết với nàng, đến cả thói quen hàng ngày cũng hề sai lệch, đủ thấy Mạnh Uyển khéo léo đến mức nào, thậm chí đến từng chi tiết cũng chép sót.

Mộ Nhược Hằng rót thêm mới cho nàng.

“Thần Y sắp ngoài ?” Ninh Phu trông thấy y chuẩn hành trang.

“Đi cung.” Mộ Nhược Hằng đáp.

Ninh Phu cũng qua sự việc, hiện nay Kính Văn Đế bệnh nặng, chẳng ai dám tin tưởng ai, chỉ uống phương dược của Mộ Nhược Hằng, sức khỏe mới dần hồi phục, vì chỉ tin tưởng y mà thôi.

Cũng bởi chuyện , Mộ Thần Y ở kinh thành nhiều tôn trọng, ngay cả Mạnh Triết và Mạnh Trạch tới quán tìm y, cũng đều cung kính.

Hằng ngày, những quyền quý tới quán ít, mà Mộ Nhược Hằng vẫn giữ dáng vẻ chẳng màng danh lợi, chỉ chuyên chăm sóc bệnh nhân, bàn chuyện triều chính. Nếu y , sớm là trọng thần Thái Y Viện, nhưng y chọn mở quán tại kinh, đủ thấy lòng y thanh cao.

Ninh Phu càng thán phục, khả năng khiến sống, còn giá trị hơn hẳn quyền lực khiến sợ hãi tuân lệnh. Trong kinh thành, chẳng ai dám mạo phạm Mộ Nhược Hằng.

Chưa kể, hiện y can dự triều chính, kể cả thiên vị, việc thành bại cũng vẫn trọng dụng y.

phận , chính là con đường rút lui nhất của Mạnh Uyển.

“Thần thượng hiện nay sức khỏe ?” Ninh Phu ân cần hỏi.

“Thần thượng vô sự.” Mộ Nhược Hằng đáp gọn.

Ninh Phu hỏi thêm, về phủ, ngoài việc sắp xếp Cảnh Hoa cư, nàng liền đến thư phòng của Tông Tứ xem sách.

Ở kiếp , Ninh Phu ít khi thư phòng Tông Tứ, cũng dám động đến vật dụng của y, nay thì thứ đều còn ngại ngùng.

Lần dò xét kỹ càng , nàng phát hiện trong thư phòng y cũng vài cuốn sách mang sắc khí xuân.

Ninh Phu khẽ trong lòng, ngày thường còn giả bộ thanh lạnh kiệm dục, đàn ông quả thật vẫn là đàn ông.

Chẳng mấy chốc, một tháng trôi qua.

Hai ngày thi Điện Thí, kinh thành yên tĩnh khác thường, chẳng còn nhộn nhịp như , đây là sự kiện cực kỳ trọng đại của Đại Yến, ngoài đường luôn quân lính kiểm tra khả nghi, sợ kẻ nào phá rối.

Ai thể ở trong phủ thì đều cố thủ tại phủ.

Khi thi Điện Thí kết thúc, kinh thành mới trở nhộn nhịp như cũ.

Ninh Phu hề ngoài, chỉ đề thi khó đến mức nào, từ phủ đến hạ nhân các phủ đều bàn tán xôn xao.

“Thế tử tối nay thể về phủ chăng?” Đông Tuyết hỏi Ninh Phu.

Đông Châu : “ , lát nữa chúng đổi chăn màn, chuẩn sớm nước.”

Ninh Phu vẫn rõ Tông Tứ khi nào mới về, khi giám sát xong, họ là quan công, triều đình sẽ thiết yến, e rằng trở về chẳng sớm.

Bên Tông Tứ, y đang sắp xếp các học giả đề lên xe, hôm nay mới gặp đề.

Trương Hành ngoài, liếc y một cái.

Tông Tứ và y cũng từng gặp vài , nhưng kết giao, Trương Hành vốn tự cao, luôn cho rằng bản trọng dụng ít, kém khác.

Vài năm , Trương Hành say rượu nhắc đến Tông Tứ, chỉ lạnh lùng : “Y cũng chỉ nhờ phụ , nếu cảnh như , chắc chắn chẳng bằng.”

Tông Tứ tất nhiên bận tâm, triều, tài học đỉnh cao thôi đủ, nếu phía thế lực, cũng khó thành sự nghiệp.

Trương Hành lên xe, đến đón khiến Tông Tứ kỹ hai , chợt chùng lòng.

“Thế tử, cùng tiệc rượu ?” Bởi tối nay còn yến tiệc, trong cung tự do như ngoài, nhốt gần một tháng, ai cũng thư giãn.

“Không cần.” Tông Tứ đáp, “Ta về phủ.”

Mọi liền hiểu, khẽ, Thế tử khác , mới thành giam một thời gian dài.

“Thế tử phi, Thế tử về phủ .” Khi Ninh Phu đang trồng hoa Cảnh Hoa cư, quản sự báo, “hiện đang ở chỗ Vương phi.”

Quản sự Thế tử, mới tìm Thế tử phi, ý tứ Thế tử rõ ràng: chỉ cần đối đáp vài câu với Vương phi, để Thế tử phi đón là đủ.

Ninh Phu xuất hiện tại tiền điện, ánh mắt vốn thanh lãnh của Tông Tứ bỗng nóng lên vài phần.

Trước mặt , Tông Tứ vẫn giữ nét thanh lãnh, nhưng ánh mắt dồn trọn Ninh Phu, khi chuyện với Vương phi, tâm thần cũng phân tán: “Ừ, tối còn cung.”

Vương phi liền Ninh Phu, : “A Phu đến nhanh quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-187.html.]

Ánh mắt Tông Tứ thoáng nở nụ .

“Muội mẫu.” Ninh Phu cúi lễ.

“Được thôi, đến thì dẫn Tam Lang .” Vương phi xoa trán, : “Ta cũng mệt , nghỉ một lát cho khỏe.”

Tông Tứ dậy, đến bên Ninh Phu, nàng cúi đầu lễ mẫu, liền y nắm tay.

Bàn tay nóng hổi.

“Ta tưởng hôm nay Thế tử về phủ, đến tối mới về.” Ninh Phu , nhưng trong lòng cũng đoán , e rằng y về phủ , mới cung.

Về lý do về phủ

“Thần thượng thiết yến muộn, họ tiệc rượu, rảnh, liền về gặp nàng.” Tông Tứ nghiêng mắt nàng, “Hơn một tháng qua, chỉ nàng từ xa, thật nhớ nàng.”

Ninh Phu gì.

Hai im lặng bước, bàn tay y ngày càng nóng, nàng đoán chắc sắp xảy chuyện gì.

Ninh Phu ngẩng mắt y, ánh mắt y cháy bỏng, chẳng che giấu. Hạ nhân , Thế tử vẫn lạnh lùng, nhưng Ninh Phu hiểu, lúc khác.

Trước khi phủ, y dặn nàng đợi y về.

Ý tứ thật rõ ràng.

Về đến Cảnh Hoa cư, Ninh Phu liền Tông Tứ ôm từ phía , lúc , sự nóng lòng của y càng rõ.

Nụ hôn rơi lên cổ nàng, ấm áp mà mang chút tính chiếm hữu, tay y ôm eo nàng, chẳng cẩn thận là chạm đến cấm địa.

“Thế tử.” Ninh Phu đưa tay ngăn y, từ chối, chỉ vì nàng quen trải nghiệm nhiều nụ hôn như .

“A Phu, ngoan nào, đừng sợ.” Tông Tứ trầm giọng, “Ta là phu quân nàng, đừng sợ.”

Y là phu quân nàng, sẽ cùng nàng đến đầu bạc răng long.

Một tháng qua, khi rảnh rỗi, y vẫn bận lòng chuyện nàng từ chối, nên đêm đêm nóng lòng.

khi nhắc đến giai nhân ở Dịch Hương Lâu, y chỉ khinh, bên cạnh y còn hơn, hề hứng thú với hoa khôi.

Hôm nay về phủ, y định gây ồn ào, thẳng về Cảnh Hoa cư, nhưng gặp Vương phi, kéo hỏi vài câu.

Tông Tứ tất nhiên chút rảnh rang, tâm trí ở Ninh Phu, may nàng xuất hiện, mẫu hiểu ý.

“Thế tử tắm .” Ninh Phu .

“Tắm xong thì ?” Tông Tứ ôm nàng vẫn buông.

Ninh Phu y, thấy vẻ ngoài y vẫn thanh lãnh như dính trần gian, nàng , y hỏi: “A Phu, đó thế nào?”

Dưới ánh sáng ban ngày, y rõ ràng đang trêu nàng, nhưng giả bộ nghiêm túc, khiến nàng mỉm : “Thế tử còn trêu, sẽ tìm khác.”

“Người khác cũng gan tranh với .” Y hôn nàng, “Nàng là của .”

Ninh Phu đẩy y: “Đi tắm .”

Tông Tứ buông nàng , nghiêm giọng bảo chuẩn nước, y vốn định gì ngay, đầu vợ chồng, để ấn tượng .

Đông Châu chuẩn cánh hoa, thấy cô nương sách, Tông Tứ ở bên bóc quả cho nàng.

“Tháng qua ở phủ thế nào?” Đông Châu y hỏi.

Cô nương khẽ nhíu mày: “Trước đó trồng vài cây Cảnh Hoa cư, tiểu cản, đợi Thế tử về hỏi mới .”

Tông Tứ : “Nếu , cản cũng vô ích.”

“Dù của Thế tử, mới đến, nhường chút mặt mũi. Chuyện nhỏ, lên mẫu cũng .” Ninh Phu từng sống một đời, việc trồng hoa trồng cỏ ở kiếp ai nhắc, rõ ràng phong thủy chẳng ảnh hưởng mấy.

“Tư vị Cảnh Hoa cư là của nàng, việc nàng quyết, lo bên ngoài, hậu viện là của nàng, ý kiến bằng nàng.” Y Đông Châu, “Người trong viện rút hết, cần ai hầu hạ.”

Ninh Phu đỏ mặt.

Đông Châu liếc tiểu thư nhà , khẽ đáp: “Vâng.”

Nói , thị dậy đóng cửa giúp chủ tử.

Tông Tứ dậy phòng tắm. Ninh phu tiếng nước chảy, liền thể tiếp cuốn sách. Chẳng mấy chốc, nàng thấy tiếng bước chân tiến đến. Khoảnh khắc tiếp theo, nam nhân rút cuốn sách khỏi tay nàng, bế xốc nàng lên.

Mái tóc của nam nhân cũng ẩm ướt, chạm má nàng, chút ngứa ngáy, tê dại.

Tông Tứ chỉ cảm thấy thê tử của nhẹ bỗng, dù bế cũng tốn sức. Hắn nới lỏng tay, Ninh phu liền ôm chặt lấy .

Ninh phu liếc mắt lườm , y đúng là đang ngấm ngầm giở trò .

Tông Tứ nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, phủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi, môi nàng, đưa tay cởi bỏ y phục của .

Loading...