Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 25:
Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:54:41
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bước khỏi cửa tiệm, thấy Lục Hành Chi cùng đội hộ vệ quân tới.
Hai tháng gặp, dường như gầy gò vài phần, lẽ là đang chuẩn kinh việc.
Ninh Phu thấy , tim nàng đập nhanh hơn, giờ đây nàng đối với chút hảo cảm.
Lục Hành Chi như tâm hữu linh tê với nàng, thấy nàng, dịu giọng : “Tứ cô nương.”
Lòng Ninh Phu mềm nhũn. Khi một hảo cảm với ai đó thì sẽ là như , dù chỉ là gọi tên nàng, cũng khiến nàng nhịn mà đỏ mặt.
“Lại kinh ?” Nàng khẽ hỏi, nàng lo lắng sẽ thương.
“Đi cùng Vệ công tử đến Lương Châu xử lý chuyện sơn phỉ.” Hắn .
“Lục công tử tài học thao lược tột bậc, là hoài bão.” Ninh Phu đoán rằng nhanh chóng thăng quan tiến chức. Một gia thế, hai kẻ a dua nịnh bợ, chỉ thể dựa năng lực và thành tích.
Lục Hành Chi nàng : “Muốn bảo vệ quan tâm, chỉ thể như .”
Ninh Phu thứ là gì.
“Sau khi thăng quan tiến chức, việc bàn chuyện hôn sự cũng sẽ thuận lợi hơn.” Lục Hành Chi .
“Ta Lục gia ở kinh thành căn cơ sâu, nữ quân để mắt chắc trúng , dù trúng, cũng nhất định thể để khác chịu ủy khuất.” Lục Hành Chi Ninh Phu, vô cùng nghiêm túc .
Ninh Phu là là , nhưng tim nàng vẫn đập nhanh hơn vài phần.
Nàng ngẩng đầu lên, công tử mắt ngũ quan rõ ràng, tuy là dung mạo kinh diễm, nhưng tuấn tú thua kém bất kỳ ai, tựa như một chén đậm hương, cần từ từ thưởng thức.
“Lục công tử nhất định sẽ như ý nguyện.” Ninh Phu cụp mắt .
Lục Hành Chi thấy vành tai nàng ửng đỏ, nhịn nhếch khóe môi, : “Ta đây, trời se lạnh, tứ cô nương hãy về phòng , ngày cung nhớ vui vẻ.”
Rõ ràng là những lời hỏi han quan tâm thông thường, nhưng hiểu , Ninh Phu luôn cảm thấy lời chút mật, còn mang một cảm giác cưng chiều khi quan tâm hậu bối.
Ánh mắt Đông Châu đảo qua giữa hai một lát, giữa cô nương nhà và Lục công tử tuy chút nào vượt quá giới hạn, nhưng hợp một cách khó hiểu.
“Hãy chăm sóc cho cô nương nhà ngươi.” Lục Hành Chi bỏ lời , theo kịp đội hộ vệ quân phía .
Đông Châu thầm nghĩ, cái dáng vẻ quen thuộc khi sai bảo như , nếu để ngoài thấy, e rằng sẽ tưởng Lục công tử là rể quý của nhà .
Có điều, dáng vẻ của Lục công tử thật sự là phong thái đường hoàng, kém cạnh gì các công tử của Tuyên Vương phủ.
“Cũng lạ gì khi trong kinh thành cũng ít gia đình đang dò hỏi tin tức về Lục phủ, e là để mắt tới Lục công tử .” Đông Châu .
Ninh Phu : “Ngươi tin từ ?”
“Ta Thúy Châu, tỳ nữ bên cạnh Đại phu nhân . Nghe cô nương của Vinh phủ để mắt tới Lục công tử, Vinh phu nhân đang khắp nơi dò hỏi chuyện của Lục công tử đấy.” Đông Châu .
Ninh Phu vì Vinh Mẫn gần đây chuyện với nữa, hóa là nàng để mắt tới Lục Hành Chi.
Tâm trạng nàng chút phức tạp, tuy nàng cũng để mắt tới Lục Hành Chi, nhưng cũng hiểu rõ, chỉ cần đính hôn, dù chút thích , thì cũng thể ngăn cản khác đến với .
Huống hồ, liệu thể tùy ý lựa chọn , cũng định . Chuyện hôn sự của nàng, khi tìm Mộ Thần y, là thể định đoạt.
Nếu thực sự vì mà nỗ lực thăng quan tiến chức như … Ninh Phu nghĩ đến, thấy đau lòng, thấy ngọt ngào. cuối cùng vẫn tỉnh táo tự nhủ, thể dễ dàng nam tử rung động.
Thoáng cái đến đêm giao thừa, quả là vạn vật “đón xuân tiễn tàn đông, kết thúc một năm ngay tại đêm nay”. Quốc công phủ sớm dán câu đối mới, treo đèn lồng đỏ, tiếng rộn ràng, chỉ đợi đón tân niên.
Ninh Dục cũng về phủ một ngày đó, tuy công sự xong, lòng mang sầu muộn, nhưng lúc vẫn gạt hết phiền lo đầu, tất bật giúp đỡ .
Bữa cơm giao thừa, như năm, đặt trong Thấm Viên của Ninh lão thái thái. Ngoại trừ Ninh Nhiễm gả , Ninh Tranh về , những đáng mặt đều đến, ngay cả trắc thất của Đại phòng, Trương thị và Mục thị, hôm nay cũng cùng đến.
Trương thị quyến rũ, Mục thị trẻ trung, nhan sắc đều tệ.
Chỉ điều Trương thị miệng lưỡi ngọt ngào, thể co thể duỗi, Vệ thị cấm túc nàng nửa năm, nàng vẫn thể giả vờ như chuyện gì xảy mặt Ninh Chân Tu, nên xưa nay vẫn luôn sủng ái nhất.
“Tứ cô nương lát nữa cung, bộ xiêm y đỏ rực hôm nay thật vặn.” Vừa thấy Ninh Phu, Trương thị liền tiến lên khách sáo , và bỏ mặc con gái là Ninh Hà sang một bên.
“Ta thấy ngũ hôm nay cũng .” Chiếc váy lụa màu cánh sen, búi tóc kiểu tiểu viên kế, đẽ như nụ hoa, Ninh Hà ở tuổi ăn mặc như , đáng yêu.
Ninh Hà mỉm với Ninh Phu, vô cùng ơn nàng.
Trong lòng Trương thị coi trọng đứa con gái , điểm nào sánh bằng Ninh Nhiễm, thể trông cậy nàng , : “A Hà tài học nông cạn, chỉ là một thứ nữ, nào dám so sánh với tứ cô nương.”
Ninh lão thái thái nhíu mày : “Thứ nữ đích nữ gì chứ, đều là cháu gái của cả. Ngươi xem, A Hà tỉ mỉ trang điểm, cũng là một mỹ nhân. Bình thường cũng nên quan tâm nó nhiều hơn. Nếu cho đo kích cỡ cho nó, e rằng bộ váy mới cũng chẳng .”
Mà đến Ninh Hà, nàng lời Ninh Phu, tự chạy đến chỗ Ninh lão thái thái mấy , kể về chuyện quần áo, lão thái thái liền đau lòng sai chuẩn cho nàng.
Hôm nay thấy lão thái thái bênh vực , Ninh Hà nhịn đưa tay lau nước mắt.
Vệ thị trong lòng hừ lạnh một tiếng, Trương thị thật là ngu xuẩn, ngay cả con gái cũng bênh, nhưng nàng thấy nàng cứ ngu xuẩn mãi, chỉ mà gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-25.html.]
Trương thị quở trách, lườm Ninh Hà một cái, ngoài miệng thì vẫn .
Dù cũng là đêm giao thừa, lão thái thái bận tâm đến những chuyện bực bội , chỉ kể những chuyện hỷ sự của Quốc công phủ năm nay. Một là Ninh Nhiễm thai, một là thành tích b.ắ.n cung của Ninh Phu.
Năm nay của Quốc công phủ, coi như thuận lợi viên mãn, hy vọng năm cũng như .
Vì Ninh Phu còn cung, bữa cơm giao thừa kết thúc sớm hơn năm.
Trương thị Ninh Chân Tu, nũng nịu : “Lão gia, thể cùng dạo một chút , ăn no .”
Ninh Chân Tu Vệ thị, hôm nay theo lý ở cùng chính thê.
“Lão gia, lâu gặp , chỉ một thỉnh cầu nhỏ thôi.” Trương thị hạ thấp cầu xin, dỗ lão gia, nàng thể con trai.
Ninh Chân Tu thấy , liền từ chối nữa, tối nay đến chỗ Vệ thị cũng : “Đi thôi.”
Trong lòng Vệ thị tức giận đến nửa chết, chỉ là mặt vẫn tỏ khoan dung đại lượng, giả vờ như chuyện gì xảy .
Bên Nhị phòng, Ninh phu nhân và Ninh Chân Viễn hòa thuận vui vẻ. Từ khi giảng hòa, chỉ cần Ninh Chân Viễn về phủ, hai hầu như hình ảnh rời.
Hai cùng tiễn Ninh Phu lên xe ngựa.
“Tông Quý phi và Hoàng hậu, nhớ kỹ bên trọng bên khinh.” Ninh Chân Viễn nghiêm mặt .
Ngay cả phụ cũng chuyện trong hậu cung, đủ thấy Tông Quý phi và Hoàng hậu bất hòa đến mức nào.
Ninh Phu cũng thể hiểu cho họ. Đừng trong cung, ngay cả trong những gia đình bình thường, ai mà vì con trai mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy.
Cung điện trong ký ức của nàng khác biệt. Tuy xa hoa trang trọng, lộng lẫy uy nghi, sừng sững giữa trung tâm kinh thành, nhưng cũng sâu thẳm mà áp bức đến nghẹt thở, mỗi việc đều cẩn trọng hơn nữa.
Những thể cung cùng hoàng tộc đón giao thừa, ngoài mấy vị công tử và cô nương của Tuyên Vương phủ, thì chỉ Tạ Như Nghi và Ninh Phu.
Tạ Như Nghi và Ninh Phu chút khác biệt, nàng những năm cũng mời nhiều .
Tông Tứ, Tông Đạc, Ninh Phu đều quen . Gần Kính Văn Đế hơn nữa là các hoàng tử. Ninh Phu liếc nhanh một cái, chỉ nhận Tứ hoàng tử Mạnh Triệt, là con trai của Hoàng hậu, và Tam hoàng tử Mạnh Uyên, Lục hoàng tử Mạnh Trạch. Hai vị hoàng tử đều là con của Tông Quý phi.
Ninh Phu mang Tuyết Cơ Hoàn đến, tặng cho mấy vị nương nương.
“Nghe đây là phương thuốc của Mộ Thần y, sớm hơn thử , tiếc là vẫn tìm cơ hội, ngờ hôm nay tứ cô nương mang đến cho .” Vương Hoàng hậu hiền lành .
Tông Quý phi mỉa mai liếc Hoàng hậu một cái, sang Ninh Phu, trong lòng vài phần kinh ngạc.
Tuy ít về sắc của nàng, e rằng khó ai thể sánh bằng, Tông Quý phi khẩy, dù xinh đến mấy, chẳng lẽ còn hơn lúc ? Chỉ là hôm nay thấy, mới lời đều là thật.
Nếu là nữ nhi của Ninh Chân Viễn, thì với ba cháu trai của , cũng là trai tài gái sắc.
“Tứ cô nương thật là càng lớn càng xinh tươi tắn.” Tông Quý phi cũng khen một câu.
Ninh Phu hành lễ : “Quý phi nương nương quá lời.”
Kính Văn Đế cảm khái : “Cháu gái của trẫm thật là tỉ mỉ, đầu tiên cung, mà các cơ của trẫm, một ai bỏ sót.”
Lại thấy con vẹt trắng trong lồng bên cạnh, so với thấy gầy yếu ít, ủ rũ trong lồng, nhịn : “Một con vẹt như , ngươi nuôi thành nông nỗi ?”
Ninh Phu quỳ xuống dập đầu, khiêm tốn nhận : “Thưa biểu cữu, để nuôi con vẹt , đại bá đích tìm Tước Nô giúp , nhưng thực sự khả năng nuôi chim, vì mang vẹt cung, biểu cữu giúp nghĩ cách.”
Tuy là Mạnh Trạch bảo nàng mang vẹt cung, nhưng lúc thể nhắc đến .
“Người tinh thông việc nuôi chim, cũng chỉ lão Lục mà thôi, cứ để nuôi giúp ngươi .” Kính Văn Đế .
“Nhi thần tuân chỉ.” Mạnh Trạch dậy hành lễ .
Ninh Phu về phía Mạnh Trạch, thấy cũng nàng, tựa mà , nhưng chỉ một thoáng, nhanh thu hồi ánh mắt, như thể chuyện con vẹt liên quan gì đến , cũng là đề nghị của .
Mà Tông Tứ ở cách đó xa, càng thêm thờ ơ, rõ ràng hề chút hứng thú nào đối với chuyện của nàng.
Ninh Phu nhớ đến ngày hôm đó, dùng kiếm khẽ nâng cằm nàng, cái cảm giác lạnh lẽo .
Lúc nàng vẫn còn nhớ, khi đó nàng nghĩ, lẽ thực sự nhận nàng. nghĩ , nếu thực sự nhận nàng, nhát kiếm e rằng sớm đ.â.m xuống , còn mềm lòng như , huống hồ khi thanh kiếm đó ghì cằm , rõ ràng là thu lực .
Mà cái tư thế đó, thực nếu suy nghĩ kỹ, ít nhiều cũng vài phần ý trêu chọc. Nếu là khác, Ninh Phu chỉ sợ sớm cho rằng hành vi là đang ve vãn trêu ghẹo nàng .
Có điều Tông Tứ bình thường cũng ý định thiết với nàng, thậm chí ba bảy lượt đuổi nàng , lạnh lẽo, ít lời, giống như ý với nàng. Tuy nàng hiểu, nhưng cũng bận tâm chuyện , chỉ coi như con bình thường.
“Đa tạ biểu cữu nghĩ cách giúp .” Chuyện con vẹt giải quyết, trong lòng nàng cũng xem như bớt một việc. Nàng dịu dàng và ơn với Mạnh Trạch, “Đa tạ lục biểu ca.”
Mỹ nhân mở lời, khiến tâm trạng cũng dễ chịu hơn ít, Mạnh Trạch : “Chuyện nhỏ như , biểu cần đa tạ.”
Kính Văn Đế ban cho Ninh Phu một chỗ , cùng với Tĩnh Văn công chúa.
Công chúa tò mò hỏi: “Ngươi b.ắ.n cung giỏi như , mã thuật chắc cũng tệ chứ?”