Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 32:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:54:49
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Phu quỳ xuống khấu đầu với Ninh phu nhân, : “A mẫu, vẫn giữ lời đó, chuyện trung quỹ, đừng quản. Cách đây lâu, hai vị ma ma ở kho rằng sổ sách của Quốc Công phủ vấn đề, đây tư cách quản lý, cũng đừng bao giờ gánh trách nhiệm .”

Nàng loại bỏ Ninh phu nhân khỏi vòng xoáy . Bản nàng là cháu gái ruột của Ninh lão thái thái, tổ mẫu sẽ thực sự ghi hận nàng, hơn nữa nàng còn là một tiểu nữ quân hiểu chuyện, vẫn thể tạm coi là “trẻ con năng vô cớ”. Nàng gán cho cái mũ bướng bỉnh, cũng hơn việc a mẫu chịu tủi .

Hơn nữa, nàng còn rõ ý đồ của Vệ thị, tuy nàng thể nhắc đến vấn đề sổ sách của Quốc Công phủ nghiêm trọng đến mức nào, nhưng Vệ thị nhất định sẽ hiểu. Nếu Vệ thị tổ mẫu rằng sổ sách chỉ chút vấn đề mà là khoản thâm hụt năm vạn lượng, thì nàng âm thầm tìm a mẫu để thương lượng.

Ninh phu nhân con gái, mắt đỏ hoe.

“Đi! Đi tra cho , xem là những kẻ nào thích buôn chuyện vớ vẩn.” Ninh lão thái thái giận dữ .

Ninh Phu cảm thấy chút châm biếm, nàng trong lòng rõ, tổ mẫu tức giận vì hai vị ma ma thực sự bậy, mà là vì bà khác ý đồ trong lòng . Tổ mẫu tuy nhắc đến, nhưng trong thâm tâm cũng hy vọng tiền của a mẫu thể lấy để giúp đỡ Quốc Công phủ.

Chính vì thế nàng để đại phòng và tổ mẫu đều chừng mực. Tiền hồi môn của a mẫu liên quan đến Quốc Công phủ, đó là do nhà ngoại tổ mẫu bản lĩnh.

Và thái độ của phụ chính là chìa khóa. Thường ngày phụ quá hiểu sự khác biệt giữa gia đình lớn và gia đình nhỏ khi kết hôn, vẫn nghĩ trưởng, tổ mẫu là một nhà, mới khiến đại phòng và tổ mẫu mất ranh giới.

Ninh Phu hôm nay, chính là phụ rõ, phân biệt gia đình lớn và gia đình nhỏ sẽ khiến mẫu chịu bao nhiêu ủy khuất, cũng tổ mẫu và đại bá mẫu học hai chữ chừng mực, điều thậm chí còn quan trọng hơn cả sổ sách của Quốc Công phủ.

Nàng cúi đầu : “Đông Châu, ngươi hãy đưa a mẫu của về .”

Ninh phu nhân tự nhiên chịu, nỡ để con gái chịu đựng, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của con gái, cũng thể bỏ lỡ cơ hội , đành nén lòng đau mà theo Đông Châu.

Ninh Phu quy củ quỳ xuống, một khi quỳ, chính là hai canh giờ, chân đồ bảo hộ, nhưng nàng hề rên rỉ một tiếng.

Ninh lão thái thái xót giận, đồng thời trong lòng trách đứa cháu Ninh phu nhân dạy hư, cũng nên cho nó một bài học nhớ đời, dứt khoát nữa.

Khi Ninh Chân Viễn trở về phủ, liền cảm thấy điều bất thường.

Trong Hà Đình Viên yên tĩnh lạ thường, khỏi nhíu mày, khi đẩy cửa bước , thấy thê tử nước mắt giàn giụa.

Hắn và Ninh phu nhân thành hôn gần hai mươi năm, ít khi thấy nàng rơi lệ. Lần thấy nàng như , là khi A Phu rơi xuống nước.

“Xảy chuyện gì ?” Ninh Chân Viễn vươn tay gạt giọt lệ của nàng, khỏi lo lắng .

Ninh phu nhân hất tay , trong lòng cũng oán trách . Nếu quá dễ chuyện, năm đó chuyện trung quỹ, nàng cũng sẽ tranh Vệ thị, cũng sẽ tranh chấp như ngày hôm nay.

Đông Châu nghẹn ngào : “Nhị lão gia, hôm nay tứ cô nương lão tổ tông phạt quỳ, mau cứu tứ cô nương .”

Ninh Chân Viễn trong lòng chùng xuống, kịp hỏi nhiều, nhấc chân liền về phía Thấm Viên.

Vừa mới vườn, liền thấy một bóng dáng mảnh mai, lung lay sắp đổ quỳ gối, ngay đó, cả đổ sập về phía .

“A Phu.” Trái tim Ninh Chân Viễn cũng thắt , gần như chạy nhanh tới, chỉ thấy con gái sắc mặt tái nhợt, môi cũng mất màu, ngất .

Hắn xót xa bế nàng lên đặt về giường, lo lắng dặn dò hầu gọi lang trung.

“Mẫu hôm nay vì trách phạt A Phu?” Ninh Chân Viễn .

“Đương nhiên là nó phạm .” Ninh lão thái thái lạnh giọng .

“Lỗi gì?” Ninh Chân Viễn cố đòi một lý do.

Ninh lão thái thái nữa.

“A Phu từ đến nay đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, rốt cuộc là phạm gì, mẫu đối xử với con như ?”

Ninh Chân Viễn thấy Ninh lão thái thái chịu , sang tỳ nữ Như Ý bên cạnh, : “Ngươi .”

Như Ý liếc Ninh lão thái thái đang lạnh mặt, chịu mở lời, chỉ quỳ xuống: “Xin nhị lão gia trách phạt.”

“Mẫu , trưởng bối dạy dỗ vãn bối, lẽ đương nhiên, nhưng cũng nguyên do, nhi tử cần một lời giải thích.” Ninh Chân Viễn tuy trong lòng phần sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi, sợ lời quá nặng, tổn thương lòng mẫu .

“Nhị , là tức hôm nay xảy xung đột với lão tổ tông, A Phu giúp tức chuyện, mất chừng mực, chống đối lão tổ tông.” Vệ thị hòa giải .

Ninh Chân Viễn xong, thê tử : “Mẫu , Liễu thị trong lòng lương thiện, tuyệt đối ý , chỉ là tính tình phần mạnh mẽ, xin mẫu đừng chấp nhặt với nàng .”

Cơn giận của Ninh lão thái thái dịu đôi chút, con trai rốt cuộc vẫn về phía : “Về với nàng , ngày mai liền tiếp quản những việc trong tay Mục thị, nếu còn thoái thác, đừng trách trưởng bối nể tình.”

Vệ thị cũng thở phào nhẹ nhõm, nhị từ đến nay đều dễ chuyện, : “Về khuyên nhủ tức , nàng cũng là tức phụ của Quốc Công phủ, việc trong phủ cũng là việc của nàng , cả nhà đồng lòng hiệp lực, Quốc Công phủ mới thể ngày càng hưng thịnh.”

Vừa lúc Ninh phu nhân lúc vội vàng đến, thấy Ninh Phu đang hôn mê, lòng như d.a.o cắt, Ninh Chân Viễn đang cung kính hiếu thuận với Ninh lão thái thái, nhất thời thất vọng đến cực điểm.

Ninh phu nhân nhàn nhạt : “Ngày mai sẽ đưa A Phu về Công chúa phủ.”

Ninh Chân Viễn ngây , đó Ninh lão thái thái lạnh lùng : “Ngươi về thì cứ về, ai ngăn ngươi.” Bà trong lòng chắc mẩm Ninh phu nhân sẽ về, khi cho nhị tử nạp bà cũng như , cuối cùng nàng chẳng vẫn ở trong phủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-32.html.]

Huống chi Công chúa phủ bây giờ, nào dễ dàng trở về như .

Bà là trưởng bối, lẽ nào một tiểu bối như nàng uy h.i.ế.p ư.

“Đây là ?” Ninh Chân Viễn nhíu mày .

Ninh phu nhân thèm để ý đến , chỉ cúi đầu Ninh Phu. Lang trung sớm đến, châm kim cho Ninh Phu, nàng mới từ từ tỉnh .

“Phụ .” Ninh Phu thấy Ninh Chân Viễn, khỏi đỏ hoe mắt.

Ninh Chân Viễn đầu gối nàng mài đến đỏ sưng, đau lòng vô hạn: “Ta bình thường dạy con thế nào? Sao thể chống đối tổ mẫu?”

Ninh Phu đẩy , mắt thẳng : “Phụ hỏi , vì con chống đối tổ mẫu? Lời tổ mẫu , nhất định là đúng ? Nếu con cho phụ , tổ mẫu đuổi a mẫu về Công chúa phủ thì ?”

Ninh Chân Viễn sững sờ, lập tức sang thê tử, chỉ là thê tử hề liếc nửa cái.

Hèn chi thê tử lời về Công chúa phủ.

Vệ thị hòa giải : “A Phu, lời tổ mẫu con chẳng qua là lời tức giận.”

“Chỉ là lời tức giận ? Hay là vì trong lòng rõ, ở đây, a mẫu sẽ đành lòng bỏ , thể về Công chúa phủ, cho nên tổ mẫu những lời tổn thương , cũng còn kiêng dè gì nữa?” Ninh Phu nhẹ giọng .

Ninh lão thái thái trúng tâm sự, sắc mặt mấy dễ coi.

“A mẫu của do tự bảo vệ, dẫu nữa, vẫn sẽ như , cùng lắm thì quỳ c.h.ế.t ở đây. Tổ mẫu một ngày xin a mẫu, một ngày sẽ đến Thấm Viên.” Ninh Phu nhẹ giọng nhưng kiên định .

Ninh phu nhân con gái, lưng , lau nước mắt.

“Còn nữa, sổ sách của Quốc Công phủ, cũng chỗ để thương lượng, a mẫu của sẽ quản, trừ phi cho phép a mẫu tự tìm , từ sổ sách ba năm tra xét từ đầu đến cuối một lượt, khi xác nhận sai sót, mới đồng ý để a mẫu tiếp quản.” Ninh Phu .

Ninh lão thái thái thẳng thắn , hiển nhiên là một vài điều về sổ sách của Quốc Công phủ.

Vệ thị thì một trận chột .

Đến đây, Ninh Chân Viễn trong lòng tính toán, luôn mẫu hợp với đại tẩu hơn, cũng thiên vị đại tẩu hơn, chỉ là và Ninh Chân Tu là ruột thịt, so đo, ngay cả khi đại phòng quán xuyến bộ trung quỹ, cũng nhiều.

Ai cũng rõ việc quản lý trung quỹ thể thu lợi bao nhiêu, là ngầm cho phép đại phòng hưởng lợi nhiều hơn, đều là nhà, cam tâm chịu thiệt một chút.

ngờ, mẫu khi tình hình trong phủ, thê tử dùng tiền hồi môn để lấp l.i.ế.m tai họa do đại phòng gây .

Ninh Chân Viễn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Hắn sang thê tử, trong lòng dâng lên cảm giác mắc nợ. Hiện giờ là con gái trưởng thành, thể nàng kêu oan, còn đây thì ? Phải chăng nàng đều tự chịu đựng. Hôm nay nếu con gái quỳ, thì quỳ đến ngất xỉu ở đây, chính là thê tử.

Mẫu cậy thiên vị bà, chèn ép thê tử, nhưng thê tử vì yêu mà ở khắp nơi nhường nhịn. Sự đối lập khiến càng thêm cảm thấy với thê tử.

Ninh Chân Viễn cũng hiểu rõ, nếu chuyện giải quyết thỏa, sẽ còn khác.

“Ngày mai a mẫu sẽ đưa con về Công chúa phủ.” Ninh phu nhân với Ninh Phu.

Ninh Phu liếc phụ , gật đầu.

Ninh phu nhân đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cúi đầu xuống, thì là Ninh Chân Viễn nắm lấy tay nàng.

“Mẫu , cũng là nữ nhi xuất giá, hẳn là rõ nhất nữ tử khi gả chồng, về nhà chồng khó khăn đến nhường nào. Liễu thị là nhi tử năm đó tự cầu cưới về, đuổi nàng , chính là đang vả mặt nhi tử.” Ninh Chân Viễn lời lẽ khẩn thiết : “Nhi tử hy vọng hãy xin Liễu thị.”

Ninh lão thái thái xuống thang , nửa câu cũng chịu thêm, bảo bà xin Liễu thị, là điều thể.

“Cứ coi như là nhi tử cầu xin .” Ninh Chân Viễn .

Ninh lão thái thái cũng thất vọng , “Ngươi nghĩ vì ai chứ, lẽ nào thực sự ưa nàng ? Cả đời việc, chẳng đều vì Quốc Công phủ ?”

Chỉ là Ninh lão thái thái bỏ qua một điểm, bà quả thực nghĩ cho Quốc Công phủ, nhưng rắc rối là do đại phòng gây , thể nào trách nhị phòng giúp đỡ xử lý.

Nhiều bậc trưởng bối, khi còn trẻ chịu đủ khổ sở giữa các chị em dâu, nhưng về già bắt đầu hồ đồ, thích “cướp của giàu giúp nghèo”, đòi tiền từ con cái khá giả để bù đắp cho con cái điều kiện khó khăn.

Điều tối kỵ nhất đối với trưởng bối, chính là vượt giới hạn.

Ninh phu nhân ôm hy vọng, Ninh Chân Viễn từ đến nay luôn coi trọng đoàn kết gia tộc, nàng từ từ rút tay về.

Thế nhưng còn kịp rút , Ninh Chân Viễn nắm chặt.

Nàng khỏi liếc nam nhân bên cạnh một cái, thấy ánh mắt nam nhân kiên định.

Ninh Chân Viễn Ninh lão thái thái một lát, vuốt vạt áo, quỳ xuống, : “Nếu như , nhị phòng chúng hãy ngoài mua một trạch viện khác , như thế mẫu cũng phân biệt rõ nhị phòng và đại phòng, tuy sống chung một mái nhà, nhưng cuộc sống riêng.”

 

 

Loading...