Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 59: Dương Mưu Sách, Tùy Lòng Quân
Cập nhật lúc: 2025-09-05 08:05:47
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyệt Nương dịu giọng : "Hôm nay thế tử bôn ba, chắc hẳn là cực kỳ mệt mỏi, hãy sớm nghỉ ngơi ."
Tông Tứ nhàn nhạt : "Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi ."
Nguyệt Nương cong khóe môi, nở một nụ .
Sáng sớm ngày thứ hai, Tĩnh Thành liền phái thị vệ đến, mời Tông Tứ đến bên hồ chơi một lát.
Nàng mãi, Tổ mẫu mới giao trọng trách dẫn Tông Tứ chơi, cho nàng, nhưng cũng là vì nàng hiểu rõ nhất việc chơi bời.
Tông Tứ tự nhiên nhàn tình nhã hứng như .
Khuất Dương liền cho thị vệ .
Tĩnh Thành đành tự đến mời .
"Vốn dĩ nên là A Phu tiếp đãi thế tử, nàng và thế tử đều đến từ kinh đô, đại khái cũng quen , chỉ tiếc là A Phu bệnh ."
Lời của Tĩnh Thành, thì đầy thâm ý.
Thứ nhất, nàng cố ý "quen ", ý chỉ là quen mặt nổi, mà là chỉ rõ quan hệ hai tầm thường.
Thứ hai, rõ chuyện A Phu " bệnh", Tông Tứ nếu quan tâm, tự nhiên sẽ hỏi thăm tình hình của nàng, sẽ từ chối chuyện nàng mời du hồ nữa.
Tông Tứ nhíu mày một cái, điều ngược thể giải thích, hôm qua y đại diện Thánh thượng đến, vì Ninh Phu tiếp đãi.
Nguyệt Nương khỏi : "Thế tử, Tứ cô nương ở nhà ngoại tổ mẫu của , bệnh tự nhiên sẽ chăm sóc chu đáo, e rằng Tĩnh Thành cô nương ý đồ khác, vẫn là thì hơn."
Tông Tứ lời nào.
Khi y xuất hiện ở bên hồ, nụ của Tĩnh Thành, liền rõ ràng hơn đôi chút, nàng vốn còn lo lắng y sẽ đến: "Xem thế tử, cũng vô tình đến ."
Y để lộ cảm xúc : "Tĩnh Thành cô nương lời gì thì cứ thẳng."
Tông Tứ hỏi thăm tin tức của Ninh Phu là thật, càng xem Khang Dương Trưởng công chúa, giở trò gì.
Tĩnh Thành một nụ đầy thâm ý: "Ngươi lo lắng cho bệnh tình của A Phu."
Tông Tứ xưa nay ý định cùng lạ, bộc lộ suy nghĩ, hiện tại cũng ngoại lệ, lời nào.
Tĩnh Thành tò mò hỏi y: "Nàng vẫn luôn xuất hiện, hỏi nàng ở , cùng ai, bệnh tình ?"
Tông Tứ mở miệng, bước chân cũng nhúc nhích nữa, đầu nàng một cái.
“Bên cạnh nàng là các tiểu công tử tuấn, chẳng lẽ Thế tử cũng lo lắng?” Kỷ Thành khẽ hỏi, “Huống hồ còn Lục Nhị Lang tài giỏi như thế, cũng thường xuyên gặp mặt nàng .”
Lương Châu cách nơi gần, việc Lục Hành Chi và Ninh Phu thường xuyên gặp mặt, vốn dĩ cũng trong dự liệu của y.
Tông Tứ hờ hững : “Bức thư là nàng ?”
Kỷ Thành mà đáp.
“Nàng đang ở ?” Tông Tứ bất động thanh sắc hỏi.
“Chàng từ chối hôn sự của Ninh Phu, ngoại tổ mẫu đương nhiên sẽ để Ninh Phu xuất hiện mặt nữa.” Kỷ Thành , “ Thế tử cứ yên tâm, Ninh Phu gì đáng ngại.”
Nàng đoán chắc Tông Tứ chút để tâm đến Ninh Phu, nếu hôm nay y sẽ đến gặp mặt.
“Nàng tự cũng cố ý tránh mặt ?” Tông Tứ lạnh nhạt hỏi ngược .
Kỷ Thành đương nhiên sẽ tiết lộ ý của Ninh Phu nữa, nàng : “Thế tử cứ tự hỏi nàng .”
Mà cho y đủ thông tin, cũng nên đưa yêu cầu của . Kỷ Thành : “Ta chỉ hỏi thăm Thế tử về tin tức của Tam hoàng tử.”
Tông Tứ hề tỏ kinh ngạc chút nào, song cũng ý định tiết lộ tin tức hoàng tử cho trong phủ Trưởng công chúa Khang Dương: “Ta với Tam hoàng tử hiếm khi gặp mặt, hề chuyện riêng của .”
“Chàng cho , sẽ đưa gặp Ninh Phu.” Kỷ Thành chút sốt ruột .
“Ta ý định gặp Tứ cô nương.” Tông Tứ vượt quá dự liệu của nàng, y hề đồng ý, tỏ vô cùng lạnh nhạt, cũng hề nán lâu.
Việc ngoài dự đoán của Kỷ Thành, y gặp Ninh Phu.
Trong khoảnh khắc, Kỷ Thành chỉ cảm thấy y là kẻ lạnh lùng vô tình, ban đầu thấy y chịu đến, nàng trong lòng còn nhen nhóm hy vọng, kỳ thực nghĩ , nếu y ý với Ninh Phu, mang Nguyệt Nương theo cùng.
Gửi Ngọc cơ đến, lẽ chỉ vì vết hôn vốn là tai họa do y gây , vì xử lý hậu quả mà thôi.
Kỷ Thành nhất thời thể lý giải nổi những suy nghĩ trong lòng.
Sau đó, khi thấy Nguyệt Nương dung mạo diễm lệ bên cạnh y, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Dung nhan của Nguyệt Nương, hôm nay gần càng tìm một chút tì vết nào, cũng khó trách năm đó chỉ một câu “Dân nữ phận trong sạch, mong công tử cứu ” khiến Tông Tứ thu nhận nàng. Thử hỏi nam tử nào, khi mỹ nhân tuyệt sắc như cầu xin bảo hộ, trong lòng nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng chiếm hữu.
Huống hồ Tông Tứ năm đó, chính là lúc trẻ tuổi khí thịnh.
“Hôm nay đưa Nguyệt Nương dạo quanh thành, Trưởng công chúa cần cùng.” Tông Tứ bề ngoài cung kính .
Khang Dương y tìm manh mối ở Ung Châu thành, nhưng nàng chuẩn , như : “Nếu như , Thế tử và Nguyệt cô nương cứ tự .”
“Thế tử sủng ái Nguyệt cô nương như , từng y đưa Nguyệt cô nương phủ?” Người là Tạ đại nhân của Tạ phủ, với tính chiếm hữu của nam nhân, thể để nàng lưu lạc bên ngoài.
Khang Dương khẽ hừ một tiếng: “Cho dù y nạp Nguyệt Nương phủ, ai dám động đến Nguyệt Nương ?”
E rằng chính thê định, hiện tại tiện tính toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-59-duong-muu-sach-tuy-long-quan.html.]
Nàng cũng từng phong thanh, mấy kẻ đây ý đồ với Nguyệt Nương, kẻ thì mất tích, kẻ thì tiền đồ tan nát. Bảo là liên quan đến Tông Tứ, Khang Dương tuyệt tin.
Vả năm đó, Nguyệt Nương từng Tuyên Vương phủ, Tuyên Vương phủ xảy chuyện nội gián, khi cơ mật lộ, Nguyệt Nương mới đến Hồng Tụ Các. Nếu nội gián đó chính là Nguyệt Nương, mà Tông Tứ vẫn bảo vệ nàng, còn giữ nàng bên cạnh, thì Nguyệt Nương , quả thực chút bản lĩnh.
Trong Ung Châu thành, một cỗ xe ngựa chậm rãi tiến về phía .
“Phủ cũ của Lý đại nhân, tuy ở trong Ung Châu thành, nhưng vì hợp với các quan Ung Châu, quanh năm vẫn ở ngoại ô.” Khuất Dương đêm qua cải trang dò xét, từ miệng một hộ nông dân mà tin tức.
Cái c.h.ế.t của Lý Phóng khó mà điều tra rõ, nhưng bức mật thư tố giác , nhất định còn một bản nữa, nếu , những quan viên khả năng bản cáo trạng , sẽ còn lo lắng như , bí mật tìm kiếm trong bóng tối.
Và chắc chắn đến sự tồn tại của bức mật thư còn .
Bức thư , Lý Phóng chắc chắn sẽ mang theo bên , nhất định vẫn còn giấu ở Ung Châu.
Khuất Dương : “Có cần sắp xếp rà soát ?”
“Không cần đả thảo kinh xà.” Tông Tứ .
Chuyến hôm nay là để thăm dò tình hình canh gác của các cổng thành Ung Châu, để dễ tìm sơ hở, tiện bề khỏi thành bằng cổng nào.
Xe ngựa một vòng, trong lòng Tông Tứ tính toán, y cùng Nguyệt Nương xuống xe ngựa, quả nhiên trông như thật sự dạo, ngó khắp nơi.
Nguyệt Nương giỏi thêu thùa, liền đến tiệm may quần áo.
Ung Châu thành thể sánh bằng Kinh thành, thêu thùa y phục ở đây, đương nhiên cũng bằng Kinh thành.
Hai đang xem, bỗng thấy phía một vị nữ quân quen mắt, đang chọn vải.
Nữ tử mặc một bộ xiêm y bó , hành động tiện lợi, mặt son phấn, chính là Ninh Phu.
Bên cạnh nàng theo một tiểu công tử, dáng cao lớn tuấn.
“Tạ Hành, thử giúp loại vải màu xanh thẫm .” Ninh Phu cầm tấm vải màu xanh thẫm, ướm thử Tạ Hành.
“Y phục của Tứ cô nương, cho , nàng cho Lục công tử, cứ bắt thử mãi.” Tạ Hành miệng thì than vãn, nhưng thể vô cùng phối hợp.
Ninh Phu : “Nếu còn dư vải, cũng sẽ cho một bộ.”
“Tứ cô nương cứ mua thêm nhiều vải , cho một bộ luôn .” Tạ Hành .
“Được thôi.” Ninh Phu nghĩ bụng, cũng coi như để g.i.ế.c thời gian, huống hồ ngày nào cũng cùng du ngoạn sơn thủy, giúp đuổi những kẻ bắt chuyện, cũng là một công việc vất vả.
“Ta thích màu trắng.” Tạ Hành .
“Ngoài màu trắng , còn thích màu gì?” Ninh Phu hỏi những màu khác.
“Còn thích Tứ cô nương.” Tạ Hành hàm tiếu, nam nhân để quyến rũ , nào kém gì những hồ ly tinh , hơn nữa Tạ Hành trẻ trung tuấn tú, mới mười sáu tuổi, nũng cũng thật đáng yêu.
“Ta thích kẻ nhỏ tuổi.” Ninh Phu chỉ coi là trẻ con, vô tình .
Tạ Hành nghĩ đến chuyện khác, mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng chút nóng, cam đoan với nàng: “Tứ cô nương, nhỏ, ngày nàng sẽ .”
Ninh Phu : “……”
Ninh Phu: “Nói nữa là đánh đấy.”
“ mà… thật sự nhỏ.” Vành tai Tạ Hành càng nóng hơn.
Nàng giáng một cú đ.ấ.m mạnh, tiểu công tử phối hợp kêu "a ya" một tiếng.
Nguyệt Nương cũng , ý đồ “thượng vị” của tiểu công tử quá rõ ràng, bản lĩnh lấy lòng cũng đôi chút.
Nàng ngước mắt Tông Tứ, mặt y, thấy chút vui buồn nào, vẫn bình thản.
Ninh Phu thèm để ý đến Tạ Hành nữa, chỉ để xem những tấm vải khác. Tấm vải màu xanh đen treo mặt khiến nàng sáng mắt.
Nàng đưa tay lấy, nhưng thiếu chiều cao, phía bỗng giúp nàng một tay, hạ tấm vải xuống.
Ninh Phu chỉ cảm thấy bàn tay lấy vải , xương khớp rõ ràng, vô cùng mắt, nàng : “Đa tạ.”
Người phía gì.
Ninh Phu khỏi nghi hoặc đầu , khi thấy khuôn mặt của Tông Tứ, nàng khỏi sững sờ, khi thấy Nguyệt Nương, ánh mắt nàng dừng Nguyệt Nương thêm một lát.
Thật là quá . Ninh Phu nghĩ.
“Đa tạ Thế tử.” Nàng hành lễ, thì quý nhân từ Kinh thành đến chính là y.
Tạ Hành trong khoảnh khắc, kéo Ninh Phu lưng.
Việc đấu đá giữa Tuyên Vương phủ và Trưởng công chúa phủ, cũng như sự bất hòa sâu sắc giữa họ, Tạ Hành đều rõ. Chàng che chắn Ninh Phu kỹ càng phía , hành lễ với Tông Tứ : “Thế tử.”
Tông Tứ liếc một cái, dường như nhận là ai, và y đương nhiên thể nhớ nổi tiểu nhân vật vô danh tiểu .
“Tại hạ Tạ Hành, là con trai của Tạ Khang Vệ.” Kỳ thực Tạ Hành là biểu của Khánh Quốc Công phủ ở Kinh thành, nhưng là "nhất biểu tam thiên lý" (họ hàng xa cách vạn dặm) , hai nhà sớm còn qua .
“Bị bệnh ?” Tông Tứ hỏi Ninh Phu phía Tạ Hành.
Tạ Hành nhớ đến lời dặn dò của Trưởng công chúa Khang Dương, liền : “Tứ cô nương mấy ngày nhiễm phong hàn, cho nên hôm qua nghênh tiếp Thế tử, mong Thế tử thứ .”
Tạ Hành thấy y hồi lâu mở lời, trong lòng chút bất an, dù Tông Tứ cũng lớn hơn vài tuổi, từ kinh nghiệm đến gia thế, đều là sự tồn tại thể nghiền ép , nhưng cũng tránh khỏi Ninh Phu.