Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 69:
Cập nhật lúc: 2025-09-05 08:08:14
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ cần truyền ngoài, ô danh Quốc Công phủ, đây là chuyện lớn.” Ninh Phu dùng khăn tay lau nước mắt của nàng, dỗ dành : “Ai mà chẳng chuyện khuất tất riêng tư? Hơn nữa ở , tại là chuyện điều sai trái, đến lượt chịu khổ?”
“Cô nương đừng an ủi nữa.” Đông Châu tự trách , “Là bảo vệ cô nương, về ăn thế nào với phu nhân đây, phu nhân đánh c.h.ế.t , cũng là đáng.”
“Ngươi c.h.ế.t , sẽ bao giờ tìm một nha đầu như ngươi nữa.” Ninh Phu tủm tỉm .
Đông Châu càng : “Ta phụ lòng tin của cô nương.”
Ninh Phu thật quá để tâm đến chuyện , thấy nam tử mất thì sống c.h.ế.t thế nào, ngay cả thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đa phần nam tử bên cạnh cũng đều thông phòng . Còn đổi là nữ quân, thì dường như trời sập.
Thật nếu là nữ tử quyền thế, ai để ý đến chuyện , ngoại tổ mẫu khi còn trẻ, những mặt thủ bên cạnh, cũng ít.
Hơn nữa nàng dụ dỗ Tông Tứ, câu dẫn bất chấp luân thường mà tư tình, nàng thật sự bất kỳ gánh nặng trong lòng nào. Chỉ là nếu chuyện để ngoài , hậu quả nhất định sẽ thể lường .
Tuy nhiên chuyện cũng thể truyền ngoài, mấy chuyện ngày đó, cũng đều là tâm phúc của Tấn Vương, ai dám linh tinh.
Tĩnh Thành đến tìm Ninh Phu mấy , Ninh Phu tuy tránh nàng như tránh Khang Dương, nhưng cũng lạnh nhạt hơn nhiều.
“Thứ cho , A Phu.” Tĩnh Thành mắt chứa lệ.
“Ngươi là do ngoại tổ mẫu nuôi nấng, đương nhiên chuyện sẽ giấu ngoại tổ mẫu.” Thật Ninh Phu , cũng gần như hiểu rõ. Vì ngoại tổ mẫu cho rằng nàng và Tông Tứ dây dưa, vì nghĩ nàng thích Tông Tứ, ngoài việc nàng tự lén gặp Tông Tứ vài , chắc chắn là do Tĩnh Thành kể chuyện của nàng cho ngoại tổ mẫu .
Ngày hôm , khi nàng cùng Tĩnh Thành đầu gặp mặt, Tĩnh Thành phát hiện dấu hôn nàng, chắc chắn nàng cho ngoại tổ mẫu.
Nói cho đúng, vẫn là nàng từng chịu thiệt, quá mức tin tưởng . Kỳ thực, nàng và ngoại tổ mẫu rõ ràng mới chỉ gặp mặt đầu, nhưng vì huyết duyên, nàng bỏ qua điểm .
“Ta dự tính của tổ mẫu, chỉ sợ ngươi chịu thiệt thòi.” Nước mắt Tĩnh Thành đảo quanh trong khóe mi, lòng đầy áy náy. “Tổ mẫu lợi hại như , nghĩ bà nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi.”
Ninh Phu thở dài trong lòng, ngoại tổ mẫu là bậc trưởng bối cường thế như , Tĩnh Thành dù bề ngoài học vài phần khí thế, khiến ban đầu nàng chút ỷ nàng , nhưng thực tế nàng là một cô nương thật thà, đơn thuần, so với biểu tỷ, ngược càng giống một .
“A Phu, ngươi còn chịu tin nữa ?” Tĩnh Thành thực sự đau lòng. Nàng khó khăn lắm mới biểu bạn chơi, những cô nương ở Ung Châu , dù nâng niu nàng, nhưng thiết.
Ninh Phu vốn mềm lòng, thấy Tĩnh Thành như , cũng đành lòng.
Còn Khang Dương, Ninh Phu thì gặp nữa.
Ngày hôm đó trời , Khang Dương tổ chức một buổi thi hội.
“A Phu vẫn chịu ngoài dạo chơi ?”
Bà v.ú Trang lắc đầu. Xảy chuyện lớn như , Ninh Tứ cô nương dù cũng là một tiểu nữ quân lớn lên ở kinh thành, nhất thời khó lòng chấp nhận nổi. “Cứ để Tứ cô nương tự tĩnh tâm một thời gian. Đợi ngày tháng qua , Tứ cô nương tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Giờ chỉ đành như thôi.” Khang Dương thở dài, : “Bên kinh thành vẫn tin tức gì truyền đến ?”
“Gần đây Thế tử e là mới đến kinh thành, vẫn cần suy nghĩ kế sách ít ảnh hưởng nhất đến Tuyên Vương phủ. Ngược , , Tranh công tử vài tháng nữa cũng nên hồi kinh .”
“A Tranh và Tông Tứ, xưa nay vốn hợp . Ta mong, y thể cận với Tuyên Vương phủ hơn.”
Khang Dương xong, khi thi hội kết thúc, một chuyến đến Tây Uyển.
Ninh Phu đang xích đu sách, khóe mắt rõ ràng thấy Khang Dương, nhưng động tĩnh gì.
Khang Dương cảm thấy, nàng giống vẻ đau khổ vì thất .
“Ngoại tổ mẫu hiểu lầm ý của ngươi, cho rằng ngươi cũng ý với , vả ngoại tổ mẫu cứ nghĩ hai ngươi sớm ….” Khang Dương đến mặt nàng , bốn chữ 'tư tương thụ thụ' (lén lút trao ) nàng sẽ dùng để hạ thấp cháu gái .
“Hắn hề thích , ngoại tổ mẫu dù bắt giữ , cũng chẳng đổi gì. Hắn sẽ chỉ hận mỗi khi nhớ việc tính kế.” Ninh Phu , vả , cái chướng ngại trong lòng nàng, cũng là chuyện .
“Hắn bất mãn , nhưng sẽ bất mãn ngươi.” Khang Dương .
Tông Tam lang , chừng giờ trong lòng vẫn còn vương vấn nàng .
Ninh Phu đồng tình. Ngày hôm , lúc ban đầu, đối với nàng cũng vài phần lạnh nhạt, dù cố ý nhắm nàng, mà chỉ là trút giận lên nàng. Nhắc đến chuyện thành , cũng là là nam tử nên trách nhiệm. Tâm cảnh của phức tạp đến nhường nào ngày rời , nàng cũng rõ.
Chỉ là vì đưa khỏi bên Mạnh Thâm, nàng nghĩ , chỉ tuyệt đối vì ái tình. Tông Tứ giải quyết chuyện của , tâm tư lúc nào cũng vẻ phức tạp, một hai .
Ngược giống như một loại trách nhiệm khó hiểu.
Mà nghĩ đến trách nhiệm, Ninh Phu khỏi dừng một chút, e rằng Tông Tứ chính là phu quân của nàng ở kiếp chăng?
Nam tử như , dù thích, cũng thể để thê của khác nhúng chàm.
“Nếu ngoại tổ mẫu , ngươi và từng tình phu thê, tuyệt sẽ như .” Lúc đó Tông Tứ xuất hiện trong khuê phòng của nàng, tự nhiên đến thế, mà nam nữ cùng một chiếc giường, thể chuyện gì xảy ?
Nàng cam lòng cháu gái chiếm tiện nghi.
“Ta đến chỗ phụ , ở một thời gian.” Ninh Phu chợt .
cũng ở lâu, sẽ nhanh chóng trở về. Nàng để a mẫu chuyện xảy , nếu a mẫu sẽ đau khổ.
“Nếu ngươi , thì cứ .” Khang Dương trầm mặc một lát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-69.html.]
Thực điều Ninh Phu đau lòng, chuyện nàng và Tông Tứ , kiếp bao nhiêu , thêm thì là gì.
Mà là đau lòng, nàng vẫn luôn lo lắng cho Khang Dương, thậm chí cả hôn ước cũng thể dùng lợi thế để cứu nàng , nhưng Khang Dương từng tin tưởng nàng, hề nhắc đến nửa lời về dự tính của . Đây mới chính là điều tổn thương trái tim nàng.
Trên đời, điều tổn thương lòng nhất, gì bằng đ.â.m lưng.
Chuyện Ninh Phu đến Lương Châu, Ninh Chân Viễn cũng nhận thư báo .
Lương Châu hiểm trở, vốn dĩ ông để nữ nhi đến, nhưng thấy lời lẽ trong thư của nữ nhi khẩn thiết, rốt cuộc vẫn đành lòng từ chối.
“A Phu đến Lương Châu, nhưng thể rời để đón con bé.” Ninh Chân Viễn thở dài.
Giờ , ông đang cùng Lục Hành Chi tiễu trừ sơn phỉ núi.
“Ta .” Lục Hành Chi liếc bức thư .
Ninh Chân Viễn trầm tư một lát, nhưng từ chối.
…
Lần đầu tiên Ninh Phu đến Lương Châu, nàng chấn động. Dù nàng Lương Châu hiểm trở và nghèo nàn, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn khỏi kinh ngạc.
“Cô nương, đừng động đậy trong xe ngựa.” Đông Châu những ăn xin chặn đường phía , cẩn thận .
Ninh Phu lấy hết thức ăn mang theo xe ngựa, đem phân phát.
Bỗng tiếng vó ngựa dồn dập, Ninh Phu ngẩng đầu lên, liền thấy một đội ngựa tiến đến.
Người nam tử tuấn tú khoác giáp hộ vệ dẫn đầu, chính là Lục Hành Chi.
Nam nhân siết chặt dây cương, con ngựa liền dừng .
“Tứ cô nương, mệnh Ninh đại nhân, đến đón .” Lục Hành Chi nàng .
Nam nhân khi khoác giáp, so với vẻ đoan trang bình tĩnh thường ngày, tăng thêm vài phần sắc bén. Nét lạnh lẽo giữa đôi mày mắt, giống với những tướng soái chinh chiến sa trường từ lâu.
Tiễu trừ sơn phỉ vốn là việc đổ máu, Ninh Phu dù cần , cũng lớp giáp của , nhất định ít vết thương.
“Làm phiền Lục công tử .” Ninh Phu .
Lục Hành Chi liếc nàng thêm một cái, nàng so với thường ngày, vẻ suy sủ hơn.
Dường như đang buồn rầu.
“Tứ cô nương vui ?” Hắn khẽ hỏi.
Ninh Phu , phủ nhận.
Lục Hành Chi đưa cuốn thoại bản tiện tay mang theo cho nàng, : “Tứ cô nương giữ tiêu khiển đường .”
Lại tiểu ăn mày tiến lên xin thức ăn, Ninh Phu đang định cho, Lục Hành Chi lạnh lùng đứa bé ăn mày đó, kẻ liền từ từ lùi về phía xa, dám giận mà dám .
“Xe ngựa của Tứ cô nương, theo .” Lục Hành Chi đầu .
Ninh Phu khựng , trong lòng tuy nỡ, nhưng vẫn hạ rèm xuống.
“Lương Châu sơn phỉ quá nhiều, nếu ăn mày thể dễ dàng xin vật ăn mặc, liền sẽ trở thành công cụ để sơn phỉ kiếm chác. Sơn phỉ vì mưu lợi, ăn mày ở Lương Châu, cũng sẽ ngày càng nhiều.” Lục Hành Chi ở ngoài xe giải thích cho nàng.
“Ta đoán .” Ninh Phu . “Chưa kể đến điều gì khác, tất cả các gia tộc quyền quý đều là lương thiện. Nếu để họ hình thành thói quen xin ăn, khi lỡ xúc phạm quý nhân, thể sẽ mất mạng. Đối với một , những kẻ chẳng qua chỉ là lũ kiến hôi.”
“Ninh đại nhân và đang nỗ lực đổi cảnh ngộ của họ. Chờ đến khi thành Lương Châu , các thế lực bình định, sơn phỉ tiêu diệt hết, bách tính liền thể an cư lạc nghiệp.” Lục Hành Chi .
Một vùng đất nếu 'địa đầu xà', ở một mức độ nào đó, cũng . Nếu tranh đấu ở địa phương quá ác liệt, sẽ mang đến nguy hiểm vô tận, cướp bóc đốt phá, nhiều vô kể.
Khi qua một đoạn đường, vật vã chất đống thành núi, chỉ đủ cho một con ngựa qua, xe ngựa khó lòng thông hành.
Lục Hành Chi xuống ngựa, vén rèm lên, : “Tứ cô nương ngựa của , sẽ dắt ngươi qua.”
“Ta mang theo khá nhiều đồ đạc.” Ninh Phu .
“Sẽ đưa đến phủ cho Tứ cô nương.” Lục Hành Chi liếc những bọc đồ trong xe ngựa.
“Có y phục cho ngươi đó. Lúc cho ngoại tổ mẫu , cũng cho ngươi hai bộ.” Ninh Phu .
Lục Hành Chi nàng một lát, hiếm khi nở nụ , : “Đa tạ Tứ cô nương.”
Khoảnh khắc tiếp theo, một tay ôm Ninh Phu lên ngựa.
Con ngựa kiêu ngạo vô cùng, chịu khuất phục ngoài, chút bồn chồn. Chờ đến khi Lục Hành Chi vung roi ngựa, con ngựa đó tuy bực tức, nhưng nhúc nhích.
“Hay là vẫn xuống bộ .” Ninh Phu . “Tính nết con ngựa chút nào, trông còn tệ hơn cả con ngựa của Tông Tứ. Kiếp , từng ngã ngựa, tuy ngự nghệ của tệ, nhưng cũng dám tùy tiện cưỡi ngựa chứng.”