Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 92:

Cập nhật lúc: 2025-09-05 11:44:29
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên, Ninh Phu thể thẳng thắn như , vẫn là vì nàng nghĩ và Tông Tứ thể tương lai.

Mà nam nhân cũng nhận điều .

Tông Tứ đặt quyển sách nghệ nàng xong xuống, nhất thời trong mắt mang theo sự dò xét. Mặc dù cố gắng che giấu và kiềm chế hết sức, nhưng vẻ lạnh lẽo lộ trong thần sắc vẫn tan .

Ninh Phu hề tỏ yếu thế mà , chẳng lẽ đang xem chút ý nhượng bộ nào . Nếu bằng lòng, nàng sẽ càng xử sự thế nào mặt .

Tình cảm nam nữ, vốn dĩ là một cuộc đối đầu tương hỗ.

"A Phu là thử dò ranh giới của đối với ." Tông Tứ nhẹ nhàng bên tai nàng. Hắn nhận nàng, nhưng thích nàng như .

"Ta chỉ chuyện của Nguyệt Nương mà thôi." Nàng khẽ , "Để đoán xem. Thế tử vốn cũng ý định nạp Nguyệt Nương, nhưng Nguyệt Nương dùng mỹ sắc quyến rũ , thế nhưng đang việc cho khác. Thế tử lẽ thể chấp nhận bên cạnh cài tai mắt, nhưng thể chấp nhận , nữ nhân của của kẻ khác."

"Nữ nhân của ?" Tông Tứ nhếch khóe môi, kiềm chế sự vui, nhàn nhạt , "Ta và đầu tiên gặp gỡ, nàng tính là nữ nhân nào của ?"

"Chuyện thể xác và chuyện tình cảm, vốn một." Ninh Phu .

"Ta khúc gỗ, cũng những nữ tử thấy xinh . Khi còn trẻ, thưởng thức dung mạo của nàng , nhưng nghĩa là nhất định ý định chiếm nàng của riêng." Tông Tứ tuy trả lời, nhưng thái độ lạnh băng.

Trong lòng Ninh Phu rõ ràng. Sự đổi thái độ của Tông Tứ, vì Nguyệt Nương, mà là vì nhận nàng đang thử dò mức độ chịu đựng của đối với nàng, nhưng vẫn đưa câu trả lời.

Tuy trong việc miêu tả chuyện của Nguyệt Nương mấy rõ ràng, nhưng Ninh Phu cũng từ câu trả lời mà đoán , Nguyệt Nương hiện tại đối với đa phần là ích trong công việc.

Sau , thì ai .

Tuy nhiên Ninh Phu cho rằng, họ nhất định sẽ tư tình. Tông Tứ và nàng quanh năm cách trở hai nơi, mà nếu bên cạnh một nữ tử, ngày ngày ở cạnh , khó tránh khỏi lâu ngày sinh tình, huống chi cũng thấy Nguyệt Nương .

Ninh Phu thấy khí trầm lạnh, liền dậy cầm lấy áo choàng, : "Ta xin phép về ."

Tông Tứ nhíu mày, : "Giờ Phó Gia Hối xuống núi , về bằng cách nào?"

Kỳ thực, lời mang ý nàng rời .

"Đường quá xa, bộ xuống là ." Ninh Phu khách khí .

Tông Tứ lời nào, còn Ninh Phu kéo cửa nhà gỗ . Gió lạnh táp mặt, chút đau. Nàng hít sâu một , bước ngoài.

Tuyết đọng tuy sâu, nhưng mặt đường trơn trượt. Vẫn hai bước, nàng trượt chân, phịch xuống tuyết. Cũng may một lớp tuyết, nên đến nỗi đau.

Ninh Phu đang định dậy, thì một bước ôm ngang lên.

Hai nữa trở về nhà gỗ, ném nàng lên giường, phủ lên. Ninh Phu nhíu mày gương mặt gần sát . Tông Tứ cởi vạt áo của nàng, tách nàng khỏi lớp y phục ướt, cắn lên vai nàng, chút đau, nhưng cũng quá đau, còn kèm theo chút tê dại.

Hắn thể rõ là tư vị gì, chỉ nàng rõ ràng hiểu rằng nàng , nhưng cố ý vẫn .

Ninh Phu vành tai đỏ ửng của , nhíu mày, khẽ : "Đau."

Tông Tứ liền lập tức buông nàng , một lát kìm mà ghé sát hôn nàng. Từ mắt đến dái tai, đến khóe môi và cằm, khẽ mổ nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng.

Vừa thấy nàng ngã, phản ứng đầu tiên của là xót xa, kèm theo dường như chính cũng chút đau.

Hệt như khi từng cho rằng nàng ở kiếp là thê tử của , tâm lý bảo vệ mà nảy sinh, vi diệu, nhưng chân thật tồn tại.

"Muội và mới bắt đầu, nghĩ đến việc chiếm thượng phong ?" Tông Tứ lạnh lùng .

Kỳ thực , chắc thể, chỉ là hiện tại, vẫn đến lúc.

"Sự quá tam, Thế tử nếu như chú ý chừng mực nữa, sẽ gặp Thế tử." Ninh Phu cụp mắt .

"Là của ." Tông Tứ dừng .

"Thế tử sẽ để khác chiếm thượng phong ." Ninh Phu .

"Sau tự nhiên sẽ nhẫn nhịn thê tử của ." Tông Tứ .

Ninh Phu nhịn khẽ, mang theo chút châm biếm. Hắn thật cách tự dát vàng lên mặt . Nàng từng phu nhân của , đối với bản tính của rõ như lòng bàn tay.

Kiếp , lạnh lùng như một kẻ điên vô tình với lục .

Tông Tứ biểu cảm của nàng, như điều suy nghĩ. Phản ứng của nàng, ngược giống như từng thê tử của .

Nghĩ , lời của Lục Hành Chi, cũng chắc là thật.

Hai mỗi một tâm tư, yên tĩnh một lúc.

Tông Tứ thấy trong mắt nàng vẫn còn lung linh, nhất thời khỏi nảy sinh xúc động, nhưng thể đường đột với nàng. Hắn đành tìm cách khác để tiêu hao tinh lực, : "Ta luyện kiếm một lát."

Ninh Phu thì tự ở trong nhà một lát, đó cũng khỏi nhà gỗ.

Nàng tuy hiểu kiếm thuật, nhưng cũng kiếm thuật của Tông Tứ, ít thể sánh bằng. Lực đạo và xảo kình đó, ngay cả ngoài cũng thể chút manh mối.

"Thế tử noi theo Tuyên Vương, võ công thật phi phàm." Ninh Phu tán thưởng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-92.html.]

"Thuở nhỏ Phụ vương đối với cực kỳ nghiêm khắc, nếu mấy ngày học , liền chịu phạt. Hình phạt trong quân doanh, cũng chỉ đành học." Tuy nhiên, giờ đây hồi tưởng , còn chút đau khổ nào.

"Nữ tử nếu học, liệu quá khó ?" Ninh Phu nghiêm túc hỏi.

"Với sức tay của , e rằng chịu nổi khổ cực ." Tông Tứ thu kiếm , bước về phía nàng, , "A Ngưng vốn luôn hứng thú với những thứ , nhưng cũng kiên trì nổi."

"Nếu thật lòng học, Thế tử thể cho thử xem ?"

"Cũng thể. đợi nghiền ngẫm một bộ kỹ xảo phù hợp với ." Tông Tứ trầm tư một lát , "Đến lúc đó theo học một hai năm, tự vệ là vấn đề."

Ninh Phu nghĩ đến tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung kiếp của , cũng là do tự nghiền ngẫm để tiện cho việc nhân tài thi giáo.

"Phải lâu đến thế ?"

"Muốn thật sự học kiếm thuật, mười năm cũng còn ít. Một hai năm..." Tông Tứ bỗng dừng , mắt nàng.

Hắn vốn chẳng kẻ nhiều nhẫn nại với khác, mà tựa hồ luôn gọt giũa nàng, khối ngọc thô .

Nghĩ tới mười năm cùng nàng, chẳng thấy ngại, trái , thấy đó là lẽ thường.

“Dẫu lâu, nhưng kề bên, luyện cũng chẳng khổ.” Tông Tứ kìm nén ý niệm kinh động lòng , trầm mặc .

Ninh Phu cúi mắt, đáp.

Tông Tứ lặng lẽ nàng.

“Để hãy .” Nàng nghĩ ngợi bảo.

Tông Tứ chẳng rõ nghĩ gì, hồi lâu mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Hai rơi tĩnh lặng.

“Gió ngoài lớn, thế tử luyện xong, chi bằng trong.” Tuyết phủ đầu tóc chẳng ít.

“Được.”

Vào trong, Ninh Phu vốn chỉ định thưởng tuyết, nhưng Tông Tứ cũng theo tới, bên cạnh nàng.

“Thế tử ngắm tuyết lâu , còn tưởng sớm thấy chán.” Nàng .

“Cùng nàng ngắm, cảm giác khác.” Tông Tứ phần phức tạp.

Ninh Phu chẳng để trong lòng. Nam nhân khi tình ý, việc gì cũng thấy thú vị; đến lúc chán, thì cùng một mái hiên cũng thấy phiền.

“Chẳng bao lâu nữa, là khảo thí nghệ.” Ninh Phu bỗng .

“Với công phu nàng bỏ , ắt kém.” Tông Tứ đáp.

“Thế tử bỏ công?”

“Trong học vấn, nàng luôn cần mẫn, thái độ nghiêm cẩn, trong hàng nữ tử, hiếm ai sánh.” Hắn nghiêng đầu nàng. Ưu điểm đó, vốn dĩ mến chuộng.

Ninh Phu thoáng ngẩn, đây là hiếm hoi nàng khen .

“Mấy hôm , phu nhân Lưu phủ Hoa An tới thăm mẫu .” Nàng chần chừ, . Năm nay cập kê, tâm tư nàng nhạy cảm hơn .

Tông Tứ cau mày: “Là gả con trai thứ cho nàng?”

Mấy công tử Hoa An phủ, đều tới tuổi. bọn họ ắt cũng lo lắng chuyện Ninh Chân Viễn ngoại phái, nên kẻ ý, là trưởng tử.

. chẳng để tâm. Thế tử thể giải quyết ?”

“Chỉ cần khiến phụ nàng ở Lương Châu thêm một thời gian.” Tông Tứ giãn mặt.

Ninh Phu sắc mặt biến đổi.

Hắn trấn an: “Tất nhiên còn cách khác. phụ nàng vốn cũng ý ở . Nếu khống chế Lương Châu, tất cắm rễ thế lực riêng. Việc cần thời gian. Nếu Ninh đại nhân chủ động xin, hoàng thượng tất sinh nghi. Chi bằng để kẻ khác tấu.”

Ninh Phu ngẫm ý đồ của . Phụ ở Lương Châu càng lâu, dĩ nhiên lợi cho phụ . với phủ Tuyên Vương, cũng hẳn vô ích. Phụ nàng càng mạnh, thế gia nơi đó càng cần nhờ cậy ngoại lực. Thế lực Tuyên Vương phủ, ắt dễ chen .

Quả thực là lợi.

Chỉ là nghĩ , nếu một ngày đối phó trưởng nàng, đại để cũng sẽ thế – bản chẳng tổn hao gì, mà trưởng chịu khổ sở.

Ý nghĩ khiến nàng thoáng ngẩn ngơ.

Quả nhiên, mấy ngày , đại thần tấu việc Ninh Chân Viễn, rằng Lương Châu sự cai quản chút thành quả, chi bằng lưu nhiệm thêm một thời gian.

Kính Văn Đế thuận theo, song chức vị của Ninh Chân Viễn thì chẳng thêm một lời.

Nếu thật coi ông công, ban thưởng là điều tất nhiên. Nay thưởng chẳng rõ, phạt cũng chẳng minh, trong mắt thiên hạ, chẳng khác nào hoàng đế vẫn còn ý cảnh cáo phủ Ninh Quốc Công.

Trong khoảnh khắc, các phủ đối với Ninh Quốc Công phủ càng thêm dè dặt. Vốn đó ôm tâm tư bàng quan. Bằng chẳng thế, với tài học và dung nhan của Ninh Phu, sớm như Tạ Như Nghi, khiến trăm nhà tranh cầu.

 

Loading...