Đi qua những ngày thương nhớ - chap 17
Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:57:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày trôi qua từ khi viện, gần như chỉ ở cạnh giường bà, ăn uống, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và
lo lắng. Tim vẫn nguôi cơn sợ hãi những ngày hôn mê, mỗi tiếng máy nhịp đều khiến tim thắt .
Sáng hôm , cánh cửa phòng mở , hai bóng quen thuộc xuất hiện: Duy Lâm và Hương Nguyên. Họ tới, nét mặt hiện rõ lo lắng. sững , nhưng vẫn nở một nụ mệt mỏi.
“An Nhiên… chúng chuyện nên… đến thăm ,” Hương Nguyên , giọng trầm ấm, đôi mắt rực lên sự quan tâm chân thành. gật đầu, khẽ đáp: “Cảm ơn… lo lắng.” Dù là bạn , nhưng trong lòng vẫn giữ cách, giữ nỗi nhớ nhung dành cho Lâm.
Nguyên tiến gần, đặt tay lên vai , giọng dịu dàng: “ nên ăn chút gì … cơ thể kiệt sức . Mẹ sẽ lo lắng hơn nếu thấy như thế đấy” thở dài, xuống bàn tay cô , cảm thấy ấm lòng nhưng vẫn chỉ thể : “Cảm ơn… các quan tâm nhé. Tớ thấy dễ chịu hơn .”
Trong khi đó, Lâm dí dỏm, kể những câu chuyện hài hước, chọc , khiến bầu khí ngột ngạt trong phòng bệnh bớt căng thẳng. Mẹ khẽ mỉm , mắt ánh lên một tia hạnh phúc ,và thấy lòng dịu phần nào. Lâm còn cố kéo tay , nhờ bà kể mấy kỷ niệm cũ, khiến bật khe khẽ, dù mệt mỏi nhưng thấy ánh sáng hy vọng hiện .
Khi ngủ trưa, Nguyên kéo góc phòng, giữ cách nhất định, giọng nhẹ: “An Nhiên… chứ? Mấy ngày qua chắc mệt lắm nhỉ…” gật đầu, thở dài: “Ừ… cũng… quá mệt. Cảm ơn… vì quan tâm.” cố gắng giữ vẻ bình thường, chỉ xem Nguyên là bạn, thể hiện gì nhiều.
primrose
Nguyên , ánh mắt dịu dàng nhưng hiểu ý, cô chỉ mỉm : “Cậu … lúc thấy như , chúng tớ đều lo lắng. Không cần , chỉ cần thấy khỏe hơn là đủ để yên tâm.” cảm thấy ấm lòng, nhưng vẫn trả lời bình thản: “Ừ… hiểu. Cảm ơn… các quan tâm, ơn các nhiều.”
Chúng yên, trò chuyện về những câu chuyện nhẹ nhàng, về , về những ngày qua, mà vượt quá ranh giới bạn bè. Không gian lặng yên nhưng ấm áp hơn hẳn, nỗi căng thẳng, sợ hãi dần dịu . nhận , đôi khi tình cảm nào cũng cần , nhưng chỉ cần sự quan tâm chân thành, cũng đủ khiến lòng vơi bớt cô đơn.
Khi Lâm và Nguyên rời phòng, theo bóng họ, thầm nhủ: “Cảm ơn các … cảm ơn vì ở bên lúc yếu đuối. Mình
sẽ cố gắng, cho , cho chính .” Tim vẫn nhói, vẫn mang những cảm xúc lẫn lộn về Lâm, nhưng sự ơn và bình yên trong lòng cũng lớn dần, tựa ánh sáng le lói giữa những ngày tối tăm
Ngày xuất viện, khí trong nhà ấm áp lặng lẽ. Mẹ bước xuống xe với dáng yếu ớt, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt yếu ớt trìu mến. chạy tới, giúp phòng, lòng lo mừng.
“Con gái… về nhà …” giọng khàn khàn nhưng tràn đầy yêu thương. áp trán tay , cảm nhận nhịp tim bà yếu ớt nhưng còn đây. Nước mắt trào , nhưng là nước mắt hạnh phúc và ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-17.html.]
Cha bên cạnh, đôi mắt trĩu nặng, dám thẳng , nhưng thấy sự yêu thương hiện rõ trong từng cử chỉ. Ông khẽ thở dài, lầm lũi sắp xếp chỗ cho , chuẩn thứ thật chu đáo, dường như bù đắp cho những ngày tháng qua.
Cả buổi sáng, chúng chỉ quây quần bên . nắm tay , chuyện, bà kể những chuyện nhỏ, chăm bà uống từng ngụm nước, từng viên thuốc. Mỗi nụ , mỗi cái trìu mến của đều khiến cảm nhận từng khoảnh khắc quý giá như thể sắp mất .
Cha thì bên, thỉnh thoảng những lời nhỏ nhặt, xin , xin – tất cả đều lặng lẽ nhưng đầy sự thẹn thùng, ân hận về những điều . Mỗi lời , mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến trái tim nhói lên, nhưng đồng thời cũng cảm nhận nỗi khát khao hàn gắn với của ông.
Buổi chiều, bên , áp tay lên tay bà, lắng bà kể những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm nhỏ mà bao giờ chú ý. tự nhủ: “Phải trân trọng từng giây phút… dù thời gian còn nhiều, nhưng ít nhất chúng còn bên .”
Trong giây lát yên lặng , nhận rằng những nỗi đau, những hối hận, những cảm xúc thầm lặng đều trở nên vô nghĩa giá trị của việc ở bên , , , yêu thương. mỉm nhẹ, nước mắt vẫn chảy nhưng tim tràn ngập ấm áp: chỉ cần còn những khoảnh khắc , tất cả vẫn mất.
Tối hôm đó, bên , tay nắm tay bà, và dường như cả thế giới chỉ còn chúng . Mẹ bắt đầu kể về những ngày xưa, khi còn bé, mắt sáng rỡ và luôn tò mò về thứ.
“Mẹ nhớ lúc con mới học lớp một … cứ nhất định đòi tự học, chạy theo, tay cầm cặp, tay kéo con…” Mẹ khẽ, giọng yếu nhưng tràn đầy ấm áp. cũng theo, hình ảnh bé bỏng hiện lên rõ mồn một.
Rồi kể những bữa cơm trưa vội nấu khi học về muộn, kể về vì té xe đạp, lo lắng đến mức ngủ . lắng , nước mắt cứ rơi lặng lẽ. Những kỷ niệm khiến thấy yêu nhiều hơn, thấy từng phút giây bên quý giá đến nhường nào.
bắt đầu kể những chuyện nhớ, những dành cho sự che chở thầm lặng: “Con nhớ lúc con sợ bóng tối, luôn bên, kể chuyện cho con ngủ… Con cảm thấy an lắm, .” Mẹ gật đầu, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Mẹ … luôn con hạnh phúc và bình yên…”
Chúng cùng ôn kỷ niệm những chơi cuối tuần, những buổi tối mùa hè dạy đan khăn len, những bên bàn học cùng , chỉ để xem vất vả . Mỗi câu chuyện, mỗi nụ , mỗi ánh mắt đều khiến tim nghẹn .
kể về những ngày tháng , lúc lo sợ viện, ăn uống gì. Mẹ nắm tay , giọng yếu nhưng ấm áp: “Con mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều… … tự hào về con.” ôm , cảm giác hạnh phúc nghẹn ngào, như giữ mãi khoảnh khắc .
Chúng kể mãi, từ những chuyện nhỏ nhặt đời thường đến những điều ước thành, những cãi dở dở , những ngày khó chịu vì bướng bỉnh… Tất cả đều hiện lên sống động trong căn phòng yên tĩnh, nhưng đầy ắp yêu thương.
Những giọt nước mắt của còn chỉ là sợ hãi lo lắng, mà là niềm xúc động sâu thẳm, là ơn, là yêu thương và cả sự trân trọng từng khoảnh khắc còn . tự nhủ: “Mỗi câu chuyện, mỗi kỷ niệm… đều quý giá. Con sẽ nhớ hết, và sẽ ở bên , trọn vẹn từng phút giây.”
Căn phòng lặng yên, chỉ còn tiếng thở của , tiếng tim đập, và tiếng khẽ của cả hai – một đêm dài ngập tràn ký ức, tình yêu và những giọt nước mắt âm thầm nhưng vỡ òa trong tim.