Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 157

Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:52:05
Lượt xem: 390

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà chủ quán trọ nghề nhiều năm, còn chuyện gì mà từng thấy qua cơ chứ?

Thấy hai loay hoay mãi, bà nhanh chóng lấy bình tĩnh, đôi mắt tròn xoe cảnh giác chằm chằm Lục Thời Thâm.

“Các gì đấy? Trong túi đựng nhiều thứ để gì?”

Dương Niệm Niệm tiếng bà quát cho bừng tỉnh, cô luống cuống lấy tờ giấy hôn thú , tay chân lóng ngóng nhặt hết đồ vật rơi vãi lên, bỏ trong túi hành lý, hổ giải thích.

“Khụ khụ… Chuyện là, bây giờ nhà nước đang khuyến khích chính sách sinh đẻ kế hoạch, bọn cháu mang giúp cho bạn bè thôi ạ…”

Được , cái lý do đến chính cô còn chẳng tin nổi nữa là.

Mặc kệ, dù mang cái cũng phạm pháp chứ.

Cô đánh liều, đưa tờ giấy hôn thú cho bà chủ quán, “Dì xem, đây là giấy hôn thú của vợ chồng cháu.”

Bà chủ quán lướt qua tờ giấy, đó ảnh chụp, chỉ tên. Bà cách nào xác nhận tờ giấy đúng là của hai .

Tuy nhiên, đưa giấy tờ , mà bà mở cửa hàng kinh doanh, cũng thể quá khắt khe. Thế là bà lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo đưa cho Dương Niệm Niệm, hếch hàm lên, , “Phòng 206, tối nay nhớ giữ yên lặng một chút. Nhà ở đây cách âm kém, đừng phiền đến khách trọ khác nghỉ ngơi.”

Nghe ý tứ ẩn ý trong lời bà , mặt Dương Niệm Niệm đỏ bừng như con tôm luộc. Cô đành da mặt dày tiếp nhận chìa khóa, “Cảm ơn dì.”

Nói xong, cô vội vã về phía cầu thang. Lục Thời Thâm xách túi hành lý theo . Cả hai hai bước, giọng bà chủ cất lên.

“Người trẻ tuổi dẻo dai khỏe mạnh cũng tiết chế, coi chừng đứt gánh giữa đường. Giờ các chỉ ỷ sức trẻ, quý trọng sức khỏe, vắt kiệt sức lực mà càn.”

Dương Niệm Niệm xong, chân nhũn cả . Cô thực sự tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống cho . Thật tình, cũng chẳng cần nhiệt tình nhắc nhở như thế mà.

Đến phòng 206, cô mở cửa, căn phòng bé tí teo, chỉ một chiếc giường và một cái bàn gỗ nhỏ. Không khu vệ sinh phòng tắm riêng, vô cùng đơn sơ. May mắn , trong phòng một cái quạt điện nhỏ.

Đóng cửa phòng , Dương Niệm Niệm liền Lục Thời Thâm, “Ba mua nhiều thứ bỏ túi chúng ?”

Vừa , cô suy nghĩ kỹ , Lục Thời Thâm tuyệt đối thể chuyện như thế. Chắc chắn là ba mua về và bỏ túi hành lý của họ .

Ai ngờ, câu trả lời của khiến cô suýt ngã ngửa.

“Không ba bỏ .”

Mưa b.o.m bão đạn trải qua, khả năng ứng biến của Lục Thời Thâm vô cùng mạnh mẽ, vẻ mặt sớm trở bình thường.

“Không ba bỏ , chẳng lẽ là …” Dương Niệm Niệm bỗng sực tỉnh, ánh mắt kinh ngạc chằm chằm Lục Thời Thâm, “Anh, mua nhiều thứ gì thế?”

Vừa , cô hối hận. Câu hỏi ngớ ngẩn . Mua cái thì còn gì nữa cơ chứ?

Chu Bỉnh Hành sai : Hắn đúng là giả vờ đắn!

Mặt cô thể kiểm soát , nóng bừng lên. Ánh mắt cô cứ liếc ngang liếc dọc, dám thẳng Lục Thời Thâm.

Ôi trời đất, ngượng c.h.ế.t !

Nhìn thấy gương mặt Dương Niệm Niệm ửng hồng e thẹn, Lục Thời Thâm cũng chút ngượng. Hắn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc đắn trả lời.

“Không nhiều , chỉ 150 cái, chắc dùng bốn năm tháng.”

Dừng một lát, bổ sung thêm, “Bình thường khá bận, ít thời gian ngoài, còn em là con gái, da mặt mỏng, ngại mua mấy thứ . Thế nên tiện thể mua nhiều ... một chút.”

Hắn ham mê chuyện chăn gối, 150 cái đủ dùng gần nửa năm .

“...”

Dương Niệm Niệm thầm nhẩm tính trong lòng, 150 cái, nếu tính theo 5 tháng, trung bình một tháng dùng ít nhất 30 cái.

Trừ mấy ngày “đèn đỏ”, cách khác, trung bình mỗi ngày dùng 1-2 cái…

Cô đột nhiên nghĩ đến lời bà chủ quán trọ lúc nãy, nghĩ đến vòng eo săn chắc của Lục Thời Thâm, mặt cô nóng đến phát sốt.

Làm thế nào mà thể dùng cái giọng điệu nghiêm túc, bình thường để cái chuyện "đứt gánh giữa đường" cơ chứ?

Sao qua miệng , việc đơn giản như việc trở

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/157.html.]

“Cốc, cốc, cốc!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng đập cửa dồn dập, ngay đó, tiếng đàn ông gằn giọng, “Mở cửa!”

Tiếng động bất ngờ khiến Dương Niệm Niệm giật , những suy nghĩ lung tung trong đầu cô lập tức tan biến. Cô lo lắng Lục Thời Thâm, đoán mò, “Chẳng lẽ cướp bóc?”

Theo cô , cái thời , quả thật từng xảy chuyện kẻ xông nhà trọ để cướp tài sản.

Lục Thời Thâm lắc đầu, bình tĩnh , “Đừng sợ, em lùi trong giường.”

Bên đó là vị trí xa cửa nhất, cô ở đó thì dù lát nữa ẩu đả cũng thương.

Dương Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, cũng quên nhặt túi hành lý lên. Trong đó còn hơn 100 đồng tiền mặt, thể để cướp mất.

“Mở cửa!”

Bên ngoài thấy mãi ai mở cửa, tiếng đập càng dồn dập hơn, vẻ như phá cửa xông .

Lục Thời Thâm thấy Dương Niệm Niệm ở vị trí an , lúc mới mở cửa phòng . Bốn năm công an lập tức xông thẳng trong.

Sau khi xác nhận Lục Thời Thâm mang theo bất kỳ vũ khí nào, mấy công an mới thả lỏng cảnh giác. Người công an đầu lạnh lùng lệnh, “Tay ôm lấy gáy, dựa tường !”

Lục Thời Thâm đổi sắc mặt, đến bên tường, nhưng ôm lấy gáy.

Nhìn thấy đến là công an, Dương Niệm Niệm nhẹ nhõm thở một , “Đồng chí công an, các tra gì ạ?”

Người công an đầu hiệu cho đồng đội theo dõi Lục Thời Thâm, đến mặt Dương Niệm Niệm, đánh giá cô một lượt, “Đưa giấy hôn thú !”

Dương Niệm Niệm vội vàng đưa giấy hôn thú cho , “Chúng tôilà vợ chồng thật mà!”

Người công an qua tờ giấy, đó chỉ tên mà ảnh, chỉ dựa giấy hôn thú, khó để xác định đây bản chính chủ .

Hắn nghiêm nghị hỏi, “Các cô thôn nào? Mua nhiều thứ để gì?”

Dương Niệm Niệm: “...”

Có cách nào khiến cô biến mất khỏi thế giới tạm thời ?

Rất gấp !

“Thôn Đại Ngư, Lục Thời Thâm. Cô là vợ , Dương Niệm Niệm.” Lục Thời Thâm trả lời.

Hắn đưa tay túi n.g.ự.c định lấy cái gì đó. Thấy động tác của , mấy công an căng thẳng, đầu theo phản xạ sờ tay thắt lưng.

“Nghiêm chỉnh , đừng nhúc nhích linh tinh!”

Dương Niệm Niệm thấy , tim đập thình thịch, vội vàng kêu lên, “Lục Thời Thâm, hợp tác một chút!”

Lỡ như cho rằng Lục Thời Thâm hành vi tấn công nguy hiểm, rút s.ú.n.g b.ắ.n thì thế nào?

Lục Thời Thâm mặt đổi sắc, dừng động tác , “Giấy chứng nhận của ở trong túi ngực.”

Người công an hết sức cảnh giác . Người đàn ông thoạt hề đơn giản, giống bình thường, lẽ giấu vũ khí.

Mặc dù Lục Thời Thâm phối hợp, nhưng khiến mấy công an càng thêm bất an. Người bình thường khi thấy công an xông đều hoảng loạn, hiếm ai bình tĩnh như .

Người công an đầu tiến đến mặt Lục Thời Thâm, đưa tay sờ túi n.g.ự.c của . Thấy trong đó quả thực một vật giống giấy chứng nhận, đồng chí công an liền tùy tiện móc .

Khi  liếc qua, đôi mắt chợt mở to, dường như tin những gì thấy, dụi mắt nữa.

Lần , xác định nhầm. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc Lục Thời Thâm, ngay đó, kính một lễ quân đội tiêu chuẩn.

Bốn công an khác thấy cảnh đó thì sững sờ, còn hiểu chuyện gì đang xảy , thì thấy đội trưởng của thái độ đổi 180°, vẻ mặt kính trọng như khi thấy một lãnh đạo lớn.

“Xin đoàn trưởng Lục, chúng nhận báo cáo của bà chủ đến đây điều tra, là ngài....”

Ai mà ngờ , cái vùng đất nhỏ bé xuất hiện một nhân vật lớn như , mà còn bọn họ tình cờ gặp cơ chứ.

 

Loading...