Đinh Lan Anh cố gắng kiểm soát nét mặt, nhưng vẫn giấu vẻ châm chọc:
“Xem con bé ăn ngoài chợ kiếm ít tiền.”
Trong thâm tâm, Đinh Lan Anh vốn coi thường những ăn kinh doanh nhỏ lẻ, theo bà , nghề buôn bán sang trọng cho lắm.
Vu Hồng Lệ liền đổ thêm dầu lửa: “Chủ nhiệm Đinh, thật sự cố tình gây chuyện , nhưng mà cái cách Dương Niệm Niệm , ngay cả cũng thấy chướng tai gai mắt. Không cô cố ý nhắm chị, cố ý cho chị xem đấy ?”
Chưa để Đinh Lan Anh , bà liếc mắt giọng méo mó: “Chị xem, cô sớm mua ti vi, muộn mua ti vi, cố tình chị mua một ngày thì cô liền mua theo . Cố ý mua một cái ti vi để chị mất mặt thì thôi , còn mua cả cái tủ lạnh nữa. Sắp hết mùa hè thì cô mua tủ lạnh gì? Số tiền đó kiếm trong một ngày. Cô giữ tiền trong tay tiêu, chờ đến lúc chị mua ti vi, cô lập tức mua cái hơn, rõ ràng là chị khó xử, tát mặt chị đấy thôi?”
Vũ Hồng Lệ cố tình lờ chuyện tối qua bà xúi An An về nhà đòi Dương Niệm Niệm mua ti vi. Bà chỉ thấy Đinh Lan Anh và Dương Niệm Niệm đấu đá .
Sắc mặt Đinh Lan Anh quả nhiên càng khó coi hơn. Dương Niệm Niệm , từ ngày chuyển đến khu nhà lính chướng mắt, luôn tìm cách đối đầu với bà . Cứ nghĩ gả cho Lục Thời Thâm, phu nhân của trưởng đoàn thì gì thì , đúng là kiểu tiểu nhân đắc chí.
Đinh Lan Anh cố gắng giữ vẻ bình thản mặt, tiếp tục vờ như để tâm đến chuyện Dương Niệm Niệm mua ti vi. Cô nghĩ, chỉ cần tức giận, để Dương Niệm Niệm đạt mục đích, thì những gì cô đều sẽ vô nghĩa.
Thế nhưng, dù cố gắng thế nào, vẻ mặt cô vẫn thể vui lên , khuôn mặt căng thẳng : “Mặc kệ con bé nghĩ gì, với lão Trương từng tuổi , tư tưởng hơn thua. Con bé mua gì là tự do của nó, thích gì thì , chỉ cần đừng những chuyện ảnh hưởng đến danh dự của đơn vị, cũng lười quản.”
Vũ Hồng Lệ nhanh chóng tâng bốc: “Chủ nhiệm Đinh, may mà chị và chính ủy Trương giác ngộ cao. Chứ đổi là khác, tám phần là tức đến dậm chân, lén lút lưng ngáng đường Dương Niệm Niệm .”
Đinh Lan Anh ngẩng cằm, khinh thường : “Thế nên sách nhiều. Những thiếu văn hóa, tinh thần đủ đầy đặn thì mới coi trọng vật chất, thích hơn thua.”
Nói xong, bà đẩy xe đạp thẳng.
Vũ Hồng Lệ theo bóng lưng của Đinh Lan Anh, méo miệng gượng.
Đinh Lan Anh như đang mắng bà thế nhỉ ?
Dù , bà học hành gì , chính là thiếu văn hóa.
Đinh Lan Anh quan tâm Vu Hồng Lệ nghĩ gì. Vừa đẩy xe đạp ngang qua nhà Dương Niệm Niệm, bà liền bắt gặp một đám quân tẩu từ trong nhà cô .
“Chủ nhiệm Đinh, chị tan ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/214.html.]
“Chủ nhiệm Đinh, nhà trưởng đoàn Lục mua một chiếc ti vi lớn và cả tủ lạnh nữa đấy, chị xem ?”
Đinh Lan Anh gượng gạo lắc đầu: “ về lấy chút đồ, buổi chiều còn đến bệnh viện, xem .”
“Ôi, thím tớ mua ti vi , tớ cần sang nhà khác xem ti vi nữa.”
“An An, đợi tớ với!”
An An và Chu Hải Dương nối đuôi chạy nhà Dương Niệm Niệm. Nhìn vẻ mặt hớn hở của hai đứa trẻ, Đinh Lan Anh chỉ thấy chói mắt vô cùng.
Bà vẫn giữ nụ gượng gạo môi cho đến khi về đến nhà, sắc mặt mới sụp đổ. Lồng n.g.ự.c cô phập phồng kịch liệt, khóe mắt ngừng giật giật.
Thật quá đáng. Sống ở khu nhà lính bao năm nay, từng ai dám nhục bà như .
Đinh Lan Anh tức đến mức ăn cơm trưa. Bà gọi điện xin nghỉ ốm ở bệnh viện, buổi chiều cứ bẹp giường khỏi cửa.
Buổi tối, chính ủy Trương về nhà, thấy bếp lạnh tanh, bèn phòng trong. Thấy Đinh Lan Anh giường, ông tưởng bà khỏe.
Ông đến mép giường, sờ trán Đinh Lan Anh hỏi: “Em khỏe ở ?”
“Đau tim.” Đinh Lan Anh .
Chính ủy Trương ngạc nhiên: “Đã ăn khoai lang đỏ , vẫn đau tim?”
Đinh Lan Anh một căn bệnh nhỏ, thể ăn khoai lang đỏ. Mỗi ăn , n.g.ự.c bà đau như c.h.ế.t sống .
Đinh Lan Anh “bật” dậy khỏi giường, mặt sầm , giọng lạnh lùng: “Em ăn khoai lang đỏ, nhưng em nuốt một cục tức còn khó trôi hơn cả khoai lang đỏ.”
Chính ủy Trương khó hiểu: “Em giận ai?”