Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 395

Cập nhật lúc: 2025-08-29 01:15:51
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chính giờ nghỉ trưa, căn phòng y tá vắng tanh. Trương Vũ Đình khép cửa , mời Dương Niệm Niệm xuống, giọng chút ngập ngừng, khó nên lời.

"Niệm Niệm , ... nhận điều gì ?"

Đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, lóe lên tia tò mò. "Cậu vẫn từ bỏ ?"

"Anh " mà họ đến, cả hai đều hiểu rõ là ai.

Trương Vũ Đình vội vàng giải thích, sợ Dương Niệm Niệm hiểu lầm. "Không thế . Tớ cố gắng quên và né tránh . Nửa năm nay, bọn tớ chỉ chạm mặt hai ba , hầu như chẳng chuyện gì cả."

"Lần thương nhập viện, tớ là bác sĩ điều trị chính nên mới tiếp xúc nhiều hơn. tớ cũng cố tình giữ kẽ, mỗi đến chỉ xem qua vết thương ngay, bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn cả."

thích đến mấy, cô cũng thể trở thành thứ ba phá hoại gia đình khác. Đừng ngoài chê , ngay cả chính cô cũng sẽ khinh thường bản .

Dương Niệm Niệm vội trấn an. "Tớ hiểu chuyện mà, tớ hề hiểu lầm ."

Trương Vũ Đình khẽ thở phào, lòng nặng trĩu. "Hiện giờ tớ sợ khác hiểu lầm lắm. Nửa năm nay tớ chẳng dám về khu nhà quân nhân. Mấy quân tẩu lưng cứ những lời khó , đến nỗi tớ tức huyết áp tăng vọt."

Thấy Trương Vũ Đình khổ sở đến , Dương Niệm Niệm cũng nỡ. Dựa theo suy nghĩ của , cô khẽ khàng :

"Lục Niệm Phi vẫn luôn tìm kiếm của An An, hai năm nữa sẽ tin tức. Đến lúc đó, họ sẽ tiếp tục chung sống ly hôn, ai mà . Dù chỉ cần An An còn sống, sớm muộn gì cô cũng sẽ về thăm con."

"Cho dù tình cảm sâu đậm với An An, nhưng hai cũng là thanh mai trúc mã, với một đứa con. Tình nghĩa vẫn còn. Nếu An An tái giá, điều gì thất đức, mà đồng ý ly hôn, thì Niệm Phi cũng sẽ khó mà ly hôn lắm."

Nói , cô Trương Vũ Đình bằng ánh mắt cảm thông. "Vũ Đình , đừng tự khó nữa."

Cô thích chuyện phiếm, nhưng thích can thiệp chuyện riêng của khác. Lần , vì là Trương Vũ Đình, cô mới những lời .

Trương Vũ Đình cũng hiểu ý Dương Niệm Niệm, : "Tớ . Nếu gặp phù hợp, tớ sẽ thử tìm hiểu, chứ dại gì treo cổ một cái cây mãi ."

Nghe , Dương Niệm Niệm yên tâm phần nào. Thấy sắp đến giờ khám bệnh, cô nán nữa, dậy :

"Tớ về đây. Lần thời gian, chúng hàn huyên nhé."

Trương Vũ Đình đưa cô đến cửa cầu thang. "Lâu lắm tớ dạo phố. Tớ mua một bộ quần áo mới. Ngày rảnh ? Mình chung nhé?"

Dương Niệm Niệm mỉm gật đầu. "Được chứ, ngày tớ sẽ qua tìm ."

Hai ăn ý, xong thì mỗi một ngả.

Dương Niệm Niệm xuống lầu, chẳng thể ngờ gặp Lục Thời Thâm ngay cổng bệnh viện. Cô như con chim nhỏ, chao cánh chạy đến bên . "Ô, đến thăm Niệm Phi mà báo một tiếng?"

Lục Thời Thâm cũng bất ngờ khi thấy cô ở đây. "Anh quyết định đột xuất thôi."

"Vậy chúng thăm luôn ! Lát nữa cùng về."

Dương Niệm Niệm mật nắm tay , bước về phía khu nhà bệnh. Dù chút tự nhiên khi nắm tay cô ở nơi công cộng, Lục Thời Thâm vẫn từ chối.

Khi đến phòng bệnh, Lục Niệm Phi đang húp canh sườn. Thấy hai họ bước , nhướng mày trêu chọc.

"Hai vợ chồng nhà nhỉ, thăm bệnh mà chia thành hai đợt."

Hắn chằm chằm Lục Thời Thâm, vẻ mặt tinh quái. "Nói thật, canh sườn vợ mang đến ngon lắm đấy, thử một chút ?"

Lục Thời Thâm cúi đầu Dương Niệm Niệm. "Em hầm ?"

Dương Niệm Niệm lập tức xua tay. "Không , em mua sườn tươi nhờ nhà ăn bệnh viện hầm thôi."

Trong đáy mắt Lục Thời Thâm hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng vẫn : "Trong đơn vị đồ bồi bổ mà. Cậu ăn gì thì mua, cần mang đồ đến ."

Lục Niệm Phi liếc một cái, bĩu môi. "Sao thấy chua lè thế nào nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/395.html.]

Hắn húp thêm ngụm canh sườn, tiếp tục than vãn: "Cậu lấy cớ thăm để ngoài lười biếng, đến một miếng sườn cũng mang. Vợ mang đến thì chất vấn. Sao ngày xưa nhận keo kiệt đến thế? là phí hoài bao nhiêu năm tình nghĩa cách mạng của chúng ."

Dương Niệm Niệm nhún vai. "Không còn cách nào khác. Giờ lấy vợ , còn nuôi con nữa, chẳng tính toán chi li cho cuộc sống ?"

Lục Niệm Phi xong, nụ mặt càng thêm ranh mãnh.

"Vậy hai nhanh chóng sinh cho một đứa con gái , chúng kết thông gia. Cô xem, với Thời Thâm đều họ Lục, cháu nội cháu ngoại chúng đều là họ Lục .Duyên phận thế sui gia thì thật đáng tiếc."

"Con gái chấp nhận "ép" hôn nhân ." Lục Thời Thâm chán ghét .

Đôi mắt hoa đào của Lục Niệm Phi cong lên. "Con gái còn sinh , chấp nhận? À mà cũng đúng, hai sinh con trai."

Mắt Dương Niệm Niệm cong cong, tinh nghịch . "Cũng thể sinh một cặp long phượng nữa đấy."

"Cô cứ mơ !" Lục Niệm Phi xem như câu chuyện đùa cho vui.

Tỷ lệ sinh long phượng thai còn thấp hơn sinh đôi, từ nhỏ đến lớn cũng thấy mấy cặp long phượng thai.

Ba trò chuyện một lúc, thấy Lục Niệm Phi hồi phục khá , Lục Thời Thâm :

"Cậu nghỉ ngơi cho , chúng về đây."

Lục Niệm Phi bỗng dưng giống như một phụ nữ phụ bác oán hận, lẩm bẩm. "Giờ càng lúc càng hời hợt, ngày xưa ít nhất cũng nán mười, mười lăm phút."

Lục Thời Thâm để ý đến , nắm tay Dương Niệm Niệm khỏi phòng bệnh.

Dương Niệm Niệm hỏi: "Anh vội về đơn vị chứ? Em ghé qua trạm phế liệu một chuyến."

Lục Thời Thâm lắc đầu. "Không vội."

Xe jeep đậu bên ngoài bệnh viện. Vừa lên xe, Dương Niệm Niệm kể cho về tình hình nhà máy, tiện miệng nhắc đến chuyện công nhân xin việc lúc .

"May mà lúc em mặt ở xưởng. Nếu em xuất hiện, Cù mà thấu nhân phẩm của gã đó, thì chừng nhận ."

Lục Thời Thâm nhíu mày, giọng điệu nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Nhà máy mới mở mà công việc như , khó tránh khỏi sẽ ghen ghét. Chuyện tuyển công nhân em đừng vội."

Dương Niệm Niệm chợt hiểu ý . "Ý là, kẻ nào đó thể giở trò lưng?"

Lục Thời Thâm : "Không khả năng. Phải phòng tránh từ khi tai họa xảy ."

Dương Niệm Niệm trầm ngâm. "Vậy em nhắc nhở Cù một chút."

Cô cẩn thận phân tích một lát. "Anh Cù là từ nhà máy Lân Thịnh qua đây, còn dẫn theo một nhóm công nhân lành nghề. Giờ đây, nhà máy của là đối thủ cạnh tranh với Lân Thịnh. Nếu thật sự nhắm nhà máy của chúng , thì chín phần mười là bên Lân Thịnh giở trò. Nhân phẩm của Lưu Thắng thì luôn tệ hại, giở trò quỷ lưng. Ngày xưa Cù chính là hãm hại mà."

Lục Thời Thâm bình tĩnh hỏi: "Hiện giờ tình hình của Lân Thịnh ?"

Dương Niệm Niệm chu môi lắc đầu. "Em hỏi thăm. nhà máy đó mất nhiều công nhân kỹ thuật như , chắc chắn sẽ mất một vài đơn hàng. Những đơn hàng Cù nhận đây cũng từ bên Lân Thịnh."

Lục Thời Thâm khẽ gõ ngón tay lên vô lăng. "Em bảo phòng kỹ hơn một chút. Nếu gây rối, cố gắng đừng xảy xung đột. Cứ để định tình hình, bảo đến đơn vị tìm ."

Dương Niệm Niệm cảm thấy lòng vững chãi hẳn lên, miệng ngọt như ngâm trong hũ mật.

"Có một chồng thể gánh vác chuyện thật ."

Lục Thời Thâm gì, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.

Đôi mắt Dương Niệm Niệm vô tình lướt qua bên đường, đồng tử bỗng mở to, cô kích động :

"Chồng, tìm chỗ nào đó dừng xe ."

 

Loading...