Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 428

Cập nhật lúc: 2025-08-29 09:27:54
Lượt xem: 249

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Dư Toại , lòng Tiêu Ngũ vững hơn hẳn, buổi chiều học cũng thấy tinh thần hơn.

Tan học, Dương Niệm Niệm sợ Lục Thời Thâm đợi lâu, vội vã chạy cổng trường. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của đó đợi sẵn, lòng cô chút xót xa.

“Anh đợi lâu ? Gió to thế tìm chỗ nào khuất gió mà đợi?”

Lục Thời Thâm đưa tay chỉnh cổ áo cho cô, ánh mắt dịu dàng.

“Không , lạnh.”

Nói , ngước mắt, khẽ gật đầu về phía cổng trường.

Dương Niệm Niệm đầu theo, thấy ngay Trịnh Tâm Nguyệt cùng Dư Toại và Tiêu Ngũ đang tới.

Trịnh Tâm Nguyệt kêu ca ầm ĩ:

“Niệm Niệm, thấy Lục đại ca là tự động ‘che chắn’ bộ âm thanh bên ngoài ? Tớ ở đằng gọi khản cả giọng!”

Dương Niệm Niệm 囧 một phen, thành thật đáp: “Tớ thấy thật.”

Trịnh Tâm Nguyệt cũng chẳng giận, chỉ đùa: “ là trọng sắc khinh hữu mà!”

Dương Niệm Niệm ho khan một tiếng, vội vàng đánh trống lảng, giới thiệu Tiêu Ngũ với Lục Thời Thâm.

Tiêu Ngũ há miệng, buột một câu “Chào Lục đại ca”, nom y như một học sinh thấy giáo viên , ngượng nghịu bối rối.

Trịnh Tâm Nguyệt thấy ngả nghiêng, bình thường thấy Tiêu Ngũ cũng chững chạc, hiểu chuyện lắm, mặt Lục Thời Thâm giống hệt trẻ con thế .

Tiêu Ngũ cô trêu, càng thêm bẽn lẽn, mặt đỏ bừng.

Lục Thời Thâm thì vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, hiếm khi mấy lời khách sáo:

“Thời gian , Niệm Niệm ở trường nhờ cả các đồng chí giúp đỡ. Vẫn luôn mời các đồng chí một bữa cơm, nay hiếm khi thời gian, cùng ăn nhé.”

Dương Niệm Niệm liếc trộm Lục Thời Thâm một cái. Thường ngày thấy ít , cũng thích xã giao, ngờ cách ăn khéo léo như .

Tiêu Ngũ nuốt nước bọt, đáp lời nhưng chẳng gì.

Cậu cảm nhận từ Lục Thời Thâm một luồng khí thế giận mà uy. Chẳng cần năng gì, chỉ cần đó thôi toát lên vẻ nghiêm nghị, chính trực.

Thảo nào Niệm Niệm gan lớn thế, ma quỷ còn chẳng sợ, chắc mẩm là Lục Thời Thâm "huấn luyện" cả.

So với Tiêu Ngũ, Dư Toại thoải mái hơn nhiều.

Trong nhà ít , trưởng bối lãnh đạo, cái khí chất quen từ nhỏ.

“Mọi là bạn học, giúp đỡ là chuyện đương nhiên thôi.”

Dư Toại chuyện cũng y như con , sạch sẽ, ôn hòa, nhã nhặn.

Dương Niệm Niệm tiếp lời: “Đứng mãi đây chuyện lạnh nhạt, chúng ăn thôi!”

“Phải, , ăn thôi, tớ đói bụng lắm !” Trịnh Tâm Nguyệt vốn thích náo nhiệt, kéo tay Dương Niệm Niệm .

Tiêu Ngũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Áp lực từ Lục Thời Thâm quá lớn, chẳng Niệm Niệm sống cùng như thì ngày tháng trôi qua thế nào nữa.

Đồng cảm với Niệm Niệm ba giây.

Mấy nhanh chóng đến nhà hàng “Hải Thiên Nhất Sắc”.

giờ ăn, tầng hai kín chỗ, tầng một cũng lác đác vài bàn. Mọi chọn một góc gần cửa sổ, khá yên tĩnh xuống. Phục vụ mang thực đơn tới.

Dương Niệm Niệm nhận lấy, đẩy về phía Dư Toại và Tiêu Ngũ: “Các xem ăn gì nào.”

Dư Toại : “Cậu chọn là , tớ kén ăn.”

Tiêu Ngũ gật đầu theo: “Tớ cũng thế.”

Một món ăn ở đây cũng bằng tiền sinh hoạt mấy ngày của , đồ để ăn là lắm , còn dám kén cá chọn canh?

Trịnh Tâm Nguyệt cầm thực đơn về: “Niệm Niệm, hai đứa gọi.”

Hai cô gái chụm đầu xem thực đơn, gọi một bàn đầy món, còn cố ý gọi thêm món lư đả cổn - đặc sản Kinh Thành - để Lục Thời Thâm nếm thử.

Suốt bữa, Tiêu Ngũ vẫn chút câu nệ, lời nào. Dư Toại thì thoải mái hơn, thỉnh thoảng trò chuyện với Lục Thời Thâm vài câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/428.html.]

Hai đều hoạt ngôn, may mà Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt ở đó, khí mới trở nên tẻ nhạt.

Sau vài câu chuyện phiếm trời biển, Trịnh Tâm Nguyệt liền gợi chuyện về dự định khi nghiệp.

“Lục đại ca sắp điều về Kinh Thành, Niệm Niệm nghiệp cũng sẽ ở đây. Học trưởng là Kinh Thành, chắc chắn cũng sẽ phát triển ở đây . Tiêu Ngũ, thì ?”

Tiêu Ngũ liếc Lục Thời Thâm một cái, mới nghẹn ngào trả lời: “Tớ đợi nhà nước phân công, phân đến thì tớ ở đó.”

Gia cảnh , điều kiện để lo cho tương lai, đành theo sự sắp xếp của tổ chức.

Nghĩ thế, khỏi tò mò hỏi : “Thế định ?”

Trịnh Tâm Nguyệt cần suy nghĩ, đáp thẳng: “Tớ đương nhiên sẽ theo Tần đại ca , tớ theo đó!”

Tiêu Ngũ chút ngưỡng mộ, chợt tò mò đàn ông khiến Trịnh Tâm Nguyệt một lòng một rốt cuộc là ai. Lẽ nào cũng giống Lục Thời Thâm, lạnh lùng đáng sợ?

Nghĩ , lén Lục Thời Thâm, vô tình chạm ánh mắt . Lông tơ Tiêu Ngũ dựng , gượng một cái thật cứng nhắc vội vàng chỗ khác.

Món ăn dọn nhanh, Trịnh Tâm Nguyệt chẳng khách sáo, cầm đũa lên hào hứng mời :

“Toàn quen cả, cứ tự nhiên, ăn cơm thôi! Tớ c.h.ế.t đói .”

Dương Niệm Niệm cũng đói, cô gắp một miếng thịt kho tàu bỏ bát Lục Thời Thâm.

“Anh nếm thử , đồ ăn ở đây ngon lắm, em đưa tới đây ăn từ lâu .”

Lục Thời Thâm biểu cảm gì đặc biệt, nhưng ánh mắt ngập tràn sự ấm áp. Hắn ăn một miếng, khẽ gật đầu.

“Hương vị tệ.”

Dương Niệm Niệm tít mắt:

“Em bảo mà! Anh ăn nhiều nhé, dạo em thấy gầy đấy.”

Lục Thời Thâm giúp cô xắn tay áo lên, giọng ôn hòa: “Đừng lo cho , em ăn , kẻo nguội.”

Dư Toại và Tiêu Ngũ chứng kiến cảnh tượng , trong lòng chút ngạc nhiên. Không ngờ Lục Thời Thâm bề ngoài lạnh nhạt là thế, chu đáo với Dương Niệm Niệm đến .

Hành động của hai tự nhiên, hài hòa. Bỏ qua khí chất lạnh lùng , Lục Thời Thâm quả là điểm gì để chê, ngay cả cách ăn uống cũng chỉnh tề, lịch thiệp.

Một trầm tĩnh, một hoạt bát, tính cách trái ngược mà hợp đến lạ.

Lúc , Tiêu Ngũ mới tin Dương Niệm Niệm hề ép buộc. Rõ ràng, khi ở bên Lục Thời Thâm, cô vui vẻ một cách chân thành, cứ như trở thành một đứa trẻ hồn nhiên .

Mọi đang ăn uống vui vẻ thì một giọng nữ chanh chua vang lên:

“Dư Toại!”

Cả nhóm đầu theo tiếng gọi, thấy vợ chồng Dư Thuận đang khoác tay tới. Người cất tiếng chính là Ngô Trám Trám.

Dư Toại ngờ trùng hợp đến thế, hai tới đây đều gặp vợ chồng họ. Hắn nhấp môi gọi:

“Anh họ, chị dâu.”

Ngô Trám Trám đánh giá Dương Niệm Niệm một lượt, sang hỏi Dư Toại: “Lại là cô Dương đây mời khách ?”

Ngô Trám Trám tò mò về phận của Dương Niệm Niệm, cô cố ý tìm điều tra, nhưng chẳng thông tin nào hữu ích, chỉ cô là một quân tẩu, ngoài gì khác.

Ánh mắt Dư Thuận thì va Lục Thời Thâm. Hắn sững sờ một chút, như gì, vội vàng .

Dư Thuận ăn buôn bán, tiếp xúc với đủ loại , từ ông chủ lớn đến lãnh đạo, nhưng một ai khí chất như đàn ông mặt. Vừa chạm mắt, cảm giác như chúa sơn lâm theo dõi, nổi da gà.

Dương Tuệ Oánh rằng chồng Dương Niệm Niệm là đoàn trưởng bộ đội. Người đàn ông mặc quân phục, nhưng dáng thẳng tắp, toát vẻ chính trực, cương nghị, còn chút lạnh lùng. Vẻ ngoài cũng xuất chúng, trùng khớp với những gì Dư Thuận về chồng của Dương Niệm Niệm.

Dư Toại để ý đến sự đổi nét mặt Dư Thuận, thản nhiên đáp Ngô Trám Trám:

“Hôm nay vợ chồng học mời. Hai việc thì cứ , chúng sắp ăn xong .”

Ngô Trám Trám chẳng những , còn tỏ hứng thú hơn: “Vợ chồng ?”

Nói , cô liếc Dư Thuận.

Dư Thuận , đặt tay lên vai Ngô Trám Trám: “Chúng đừng phiền họ ăn cơm, em còn mua quần áo ?”

 

Loading...