Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 633
Cập nhật lúc: 2025-09-02 03:24:36
Lượt xem: 173
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Niệm Niệm rõ béo , trong lòng tính toán cả, đời nào chỉ vì vài ba câu của Từ Ánh Liên mà đổi ý định. Cô nhất quyết từ chối, nhưng thái độ vẫn giữ lễ phép:
“ đá cầu, thì cũng chỉ đấy thôi. Không khéo mất hứng cả đám, các đồng chí cứ !”
Từ Ánh Liên tin, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu: “Niệm Niệm, em đừng đùa nữa. Con gái nông thôn, ai đá cầu chứ?”
Trong lòng cô thầm nghĩ: Cũng là xuất nông thôn, mới lên chức sư trưởng phu nhân bắt đầu giá đấy.
Dương Niệm Niệm liếc mắt cô một cái, giọng lạnh :
“Đá cầu việc đồng áng mà nhất định ? từng qua việc đó là kỹ năng bắt buộc đấy?”
Từ Ánh Liên gượng gạo: “Ôi chao, em hiểu lầm ý ! Chị chỉ là , con gái nông thôn thường thích đá cầu lắm, nhất là khi rảnh rỗi ở nhà.”
Dương Niệm Niệm buồn đáp lời, liếc mắt cô : “Nhà ngày thường bận việc nhà, còn lo việc đồng áng nữa, nhiều thời gian rảnh như để cầu.”
Từ Ánh Liên bĩu môi thầm, cô cảm thấy Dương Niệm Niệm bắt đầu giả vờ . Nhìn cái vẻ da dẻ trắng trẻo, mịn màng thế , giống nông việc mệt nhọc ?
Dù nghĩ , nhưng cô vẫn dám , chỉ nịnh bợ: “Vậy thì quá, đồng chí thể học đấy thôi!”
Dương Niệm Niệm từ chối mấy bận mà Từ Ánh Liên vẫn nhất quyết nài nỉ, khiến cô thấy là lạ. Từ Ánh Liên và Lâm Mãn Chi ngày thường những nhiệt tình như thế? Cớ gì cứ một hai đòi cô xuống sân đá cầu cho bằng ?
Không hiểu nguyên nhân, cô tiếp tục từ chối: “ hứng thú với đá cầu, cũng học. Các cô cứ !”
Đào Hoa thấy Dương Niệm Niệm thật sự xuống sân, liền giúp: “Nếu Niệm Niệm , chúng cũng đừng ép đồng chí nữa. Cho cô nghỉ ngơi một lát !”
Trong lòng Đào Hoa thì đang nghĩ: Lỡ Dương Niệm Niệm mà thật sự thai, vận động mạnh mà xảy chuyện gì, thì bọn họ thể gánh nổi trách nhiệm. Tuy nhiên, cô thể thẳng những lời . Dẫu , Dương Niệm Niệm kết hôn mấy năm vẫn con, lỡ mà đậu thai thì sẽ khác chê, chuyện sẽ đồn khắp nơi.
Từ Ánh Liên dám đối đầu trực diện với Dương Niệm Niệm, nhưng với Đào Hoa thì hùng hổ hẳn. Vừa Đào Hoa , cô liền lập tức phản bác:
“Xem chị kìa! Chúng thiện chí mời Niệm Niệm đá cầu, thế mà thành ép buộc ư? Nếu chúng rủ chơi mà bỏ sót mỗi Niệm Niệm, lỡ ngoài , chẳng bảo chúng cố tình cô lập cô ? Mời Niệm Niệm cùng cũng là để tăng sự đoàn kết giữa các quân tẩu đấy thôi!”
Dương Niệm Niệm nhíu mày : “Đá cầu thì liên quan gì đến sự đoàn kết của các quân tẩu?”
Từ Ánh Liên nghẹn họng, đang giải thích thế nào thì Lâm Mãn Chi tiếp lời:
“Niệm Niệm, đến cửa, mời cô cùng đá cầu . Cô đá thì cũng xuống chơi một lát, ?”
Ngụ ý : nếu Dương Niệm Niệm còn , thì quá giá, quá tự cao tự đại. Nhiều thế mà mời thì còn ai mời nữa?
Dương Niệm Niệm cuối cùng cũng ý tứ của bọn họ. Lâm Mãn Chi và Từ Ánh Liên đang lợi dụng thế đông để dồn cô chân tường, nghĩ rằng dù cô vui cũng thể gì . Nếu hôm nay cô từ chối, tiếng “ giá” chắc chắn sẽ đồn .
Chiêu của Lâm Mãn Chi quả nhiên tồi.
Đã , cô sẽ xem hai còn giở trò gì. Dương Niệm Niệm chợt nảy một ý:
“Kỳ kinh nguyệt của trễ mấy ngày, mệt mỏi, vốn dĩ nghỉ một lát. nếu các đồng chí cứ nhất định cùng, thì sẽ !”
Lâm Mãn Chi đào hố cho cô, thì cô cũng sẽ trả một cái hố tương tự.
Lâm Mãn Chi thấy Dương Niệm Niệm thì cảm thấy lạ. Kỳ kinh nguyệt trễ mấy ngày? Chẳng lẽ thai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/633.html.]
Không đúng. Kết hôn mấy năm mà thai ? Làm gì chuyện trùng hợp đến ? Kỳ kinh nguyệt của phụ nữ trễ vài ngày là chuyện bình thường, cô cũng thường xuyên như thế. Chắc chắn là thai.
Cho dù thai thật, xuống sân dạo một vòng cũng ảnh hưởng gì mà lo?
Nghĩ , cô liền xoay ngoài.
Từ Ánh Liên thấy Dương Niệm Niệm đồng ý thì hì hì kéo tay cô : “Ấy da, em đồng ý sớm hơn ! Mọi đỡ mất công khuyên em nãy giờ.”
Dương Niệm Niệm định rút tay , nhưng nghĩ một lát thì thôi. Cô :
“Chị cần kéo mạnh như , hứa thì sẽ đổi ý.”
Từ Ánh Liên cảm thấy thành công thuyết phục Dương Niệm Niệm nên càng vẻ tự đắc, tiếp lời:
“Chị em sẽ đổi ý. Em cứ suốt ngày ở trong nhà, chẳng chịu chơi, chẳng chịu trò chuyện với ai, chán lắm chứ ? Bây giờ học đá cầu, thể cùng chơi cho vui. Ngày thường chúng quanh con cái, bận rộn việc nhà mà chẳng mấy khi sống cho bản . Bây giờ là thời đại mới, chúng phụ nữ cũng sống một cuộc đời tươi hơn cho chứ!”
Dương Niệm Niệm liếc cô một cái, hỏi: “Dạo chị lén báo ban bổ túc ? Nói chuyện "sâu sắc" thật đấy."
Từ Ánh Liên nhân cơ hội nịnh hót Lâm Mãn Chi: “Mấy lời chị , chị gì kiến thức uyên thâm như . Chị dâu Lâm đấy, chị chỉ là truyền lời thôi.”
Mấy xuống sân trống. Một cơn gió bấc thổi qua, Dương Niệm Niệm rùng , vội vàng quấn chặt chiếc áo khoác bộ đội đang mặc.
Lâm Mãn Chi lấy mấy quả cầu xinh từ trong túi áo. Các quân tẩu lập tức bu tấm tắc khen ngợi:
“Mãn Chi, quả cầu ghê.”
“Nhìn những chiếc lông gà màu sắc sặc sỡ , trông chẳng khác gì lông công. đoán con gà trống lúc mua về hẳn là tốn ít tiền nhỉ?”
Từ Ánh Liên vẻ như thiết với Lâm Mãn Chi, tiếp lời:
“Đây là do phó đoàn trưởng Ngụy tự tay cho cô đấy! Anh đặc biệt đến trại nuôi gà để chọn một con gà trống nhất để nhổ lông. Quả cầu là quả cầu bình thường, đây là tấm lòng của phó đoàn trưởng Ngụy dành cho chị dâu Lâm đấy. Còn mấy chiếc lông gà , kẹp trong sách bao nhiêu năm , giờ mới dịp dùng đến.”
Những quân tẩu khác xong đều tỏ vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Họ khen cô “mệnh ” khi lấy một chồng tuyệt vời như phó đoàn trưởng Ngụy Mịch Thành, tình cảm vợ chồng thắm thiết.
Đã lâu lắm Lâm Mãn Chi mới nhiều tung hô như , cô tức khắc tìm cảm giác cao cao tại thượng ngày xưa. Khuôn mặt cô tràn đầy nụ , khiêm tốn đáp: “Cái là lúc còn đang yêu đương thôi, bây giờ thì bận lắm, còn thời gian nữa.”
Các quân tẩu khác vẫn ngừng ngưỡng mộ, họ lấy chồng qua mai mối, trong lòng ai nấy đều thầm ghen tị với cuộc sống tự do yêu đương của Lâm Mãn Chi.
Dương Niệm Niệm thấy sự chú ý của đều dồn lên Lâm Mãn Chi, cô liền lẳng lặng hỏi Đào Hoa:
“Chị, chị vì chị dâu Lâm và chị dâu Từ bỗng dưng đá cầu ?”
Đào Hoa lắc đầu: “Chị cũng lấy lạ. Chị họ gì, khi đến phòng em, họ bỗng nhiên gõ cửa nhà chị và gọi chị đá cầu. Chị nghĩ ở trong nhà cũng chán, nên theo để xem náo nhiệt một chút thôi.”
Lúc đầu cô cũng định gọi Dương Niệm Niệm xuống sân cùng dạo một lát, nhưng thấy Niệm Niệm nên cũng ép buộc. Chỉ là cô hiểu vì Từ Ánh Liên và Lâm Mãn Chi cứ nhất định lôi kéo Dương Niệm Niệm xuống sân cho bằng .
Dương Niệm Niệm chợt hiểu ngay, Đào Hoa hề chuyện từ . Cô hạ giọng :
“Chắc vì chị chơi với em, họ sợ chị mách lẻo nên gì cho chị.”
Đào Hoa thấy Dương Niệm Niệm nhanh nhạy như , liền nhỏ giọng hỏi : “Mãn Chi chẳng lẽ chỉ rủ em để khoe khoang khen ngợi ?”
Dương Niệm Niệm khẽ lắc đầu: “Em rõ lắm, cứ chờ xem thế nào !”