Đứa Con Bất Hiếu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-13 01:59:42
Lượt xem: 12
là Nhung, một phụ nữ già yếu, đang cố gắng việc để nuôi đứa con trai duy nhất của . Suốt ngày nó chỉ lo ăn uống, chẳng chịu việc gì. Có lẽ vì quá nuông chiều nên nó mới trở nên hư đốn như chăng?
Dù nó hư đốn đến mấy, vẫn cứ tiếp tục nuông chiều, bởi nó chẳng nổi việc gì. Tình yêu dành cho nó quá lớn, đến mức chỉ cam chịu một như nô lệ thế thôi.
Cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua, khiến lòng cũng hóa đá. Trên tay là rổ cá, như thường ngày buôn bán trở về nhà. Vừa bước , nó lên tiếng:
“Này, bà già! Hôm nay bán bao nhiêu tiền? Đưa cho một ít xài coi?”
Giọng nó cộc cằn, chế giễu, như thể chẳng xem gì. khó chịu, thở dài, lấy mấy đồng lẻ :
“Hôm nay bán 160 ngàn, con lấy 60 nghìn ? Còn để dành ăn mấy ngày tới!”
dứt lời thì nó hằn học, ném mấy tờ tiền lẻ xuống đất, giọng đầy khó chịu vang lên:
“Bà tưởng là ăn mày mà đưa mấy đồng lẻ ? Đưa 130 nghìn đây, nhanh lên!”
khựng trong bối rối. Thật lòng, đưa tiền đó, sợ rằng nó tiêu xài hoang phí, ngày mai chẳng còn gì để ăn. liền lên tiếng năn nỉ:
“Con , 30 nghìn đủ , con cần gì mà lấy tới 130 nghìn?”
Nước mắt lăn dài má. cố gắng thuyết phục nó:
“Con , nhà nghèo lắm, chỉ thể như thôi. Phải dành dụm cho những ngày tới. Con lấy 30 nghìn con!”
Thế nhưng lời chẳng tác dụng gì. Ngay lập tức, nó giật lấy tờ tiền trong tay , giọng giận dữ quát:
“Bà im miệng ! sẽ lấy 160 nghìn, thậm chí thêm 30 nghìn nữa. Mai mà đói là của bà, tại bà kiếm tiền, rõ ? Giờ chơi đây, lát nữa về cơm cho ăn, bà già!”
Nói nó bỏ một mạch. chỉ thầm, nước mắt rơi. Dù , vẫn trách mắng nó. Chỉ khẽ thở dài:
“Bây giờ gì hả ông trời? Con lấy hết tiền, ngày mai nhà còn gì để ăn?”
Không một câu trả lời nào, chỉ nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trong sự bất lực. bước bếp nấu ăn, để khi nó về cái mà ăn, nếu mắng chửi nữa...
Hôm nay món ăn đơn sơ, chỉ ít rau muống xào và một bắp cải xắt nhỏ nấu cùng chút thịt bằm. Bình thường, cố gắng nấu những món đàng hoàng cho con ăn, nhưng hôm nay thật sự chẳng còn đồng nào, vì hôm qua đóng tiền điện, tiền nước. Thế nên chỉ đành ăn qua loa như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-con-bat-hieu/chuong-1.html.]
con chịu ăn . Vì đây, khi ăn những món đơn giản thế , nó từng những hành động vô cùng quá đáng.
Càng nghĩ càng tủi , nước mắt cứ thế ngừng rơi. Sau một lúc, các món cũng nấu xong. thở dài, múc dĩa, bưng lên bàn chờ con về ăn.
Bụng đói cồn cào khi ngửi mùi thơm của thức ăn, bởi từ sáng tới giờ vẫn ăn gì. cũng dám ăn , vì sợ nó về ăn một sẽ buồn, tủi . Với , phận thì chịu khổ. Chỉ cần con cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, thì mãn nguyện lắm ...
Vậy là cứ chờ con với sự mong đợi nó sẽ về nhanh, vì quá trưa .
Đợi đến 12 giờ, cuối cùng nó cũng về nhà. Câu đầu tiên khi gặp là:
“Mẹ, hôm nay đúng là xui xẻo! Nếu tiền của bà nhiều hơn nữa chắc thắng đậm . Bà đúng là đồ già lẩm cẩm, chẳng tích sự gì hết. Một ngày mà kiếm mấy trăm ngàn, chỉ thể kiếm vài chục thôi, đúng là cái thứ ăn hại mà!”
những câu của con trai , trong lòng vô cùng tủi , nhưng gì đây? Có lẽ đây là phận, khi một đứa con trai bất hiếu như . cũng mặc kệ, vì chỉ một đứa con duy nhất là nó. Nếu bây giờ bỏ nó thì ai lo cho nó? Còn thì già , chịu một chút tủi nhục cũng hết.
Mặc kệ những lời mắng chửi của nó, lên tiếng dịu giọng:
“Này con, hãy mau xuống ăn cơm !”
Nó lời mà xuống, nhưng sắc mặt vô cùng khó chịu. Chốc lát những món ăn bàn, nó tức giận, dùng tay hất hết xuống mặt đất gằn giọng:
“Này, những thứ bà cho bò ăn ? nghĩ bò nó còn ăn, chi đến con chứ?”
đồ ăn hất xuống đất mà nước mắt dần tuôn rơi. lên tiếng trách mắng nó:
Tài
“Con , con đang gì ? Hôm nay chỉ thể kiếm ngần tiền mà mua những thứ đó thôi, bởi vì tiền con lấy đem cờ b.ạ.c hết . Nếu như con dùng tiền đó đánh bạc, chắc lẽ gia đình chúng ăn khổ như ...”
Nghe những lời , nó dùng tay tát mạnh mặt quát:
“Bà đừng giảng đạo lý ở đây! Tất cả đều là do bà gây . Nếu như bà bỏ chồng và tự nuôi , thậm chí bà năng lực kiếm nhiều tiền hơn, thì như thế . Còn giờ để cho bà : Nếu như bà tiếp tục nuôi thì sẽ nuôi bà và chấp nhận bà của . Bằng thì cái loại như bà nên biến khỏi căn nhà !”
Dứt lời, nó ngay lập tức rời . Trong khi đó, chỉ đó lóc trong sự đau khổ. gây tội tình gì, mà bây giờ gánh lấy hậu quả như thế , khi con của mất dạy đến như . Thậm chí gì để đổi tính tình của nó đây, chỉ thể chịu đựng sự bất lực, cam chịu những ngày khổ sở như ?
Sau một lát suy nghĩ, bắt đầu xuống nhặt thức ăn đất, đem rửa để cho bản ăn. Vì bây giờ nếu bỏ đống thức ăn , thì sẽ còn gì để ăn...