tan biến dòng Vong Xuyên lạnh lẽo, chỉ còn một linh hồn trôi dạt giữa sương mù mờ ảo. Dưới chân là dòng nước âm u, từng đợt sóng nhỏ gợn lên, như tiếng thì thầm nhắc những ký ức của kiếp . lặng thứ mới nhận : Cả cuộc đời , sai lầm lớn nhất của là quá nuông chiều con trai, yêu thương nó bằng cả trái tim nhưng bất lực, thể ngăn nó con đường sai trái. Tình thương của dành cho nó quá nhiều, nhưng cách yêu thương hóa là con d.a.o hai lưỡi. từng nghĩ chỉ cần yêu hết , con sẽ cảm nhận và ngoan ngoãn, nhưng , chính sự nhu nhược và mù quáng đẩy nó vực sâu.
Tài
Còn nó, giờ đang sống trong nhà tù lạnh giá. Những ngày tháng dài dằng dặc trôi qua với nó chẳng khác nào địa ngục trần gian. Nơi tối tăm, ẩm thấp, những bức tường lạnh ngắt, những tiếng hét, tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi. Vì tính khí ngang bướng, nó ngừng đánh đập, hành hạ, tra tấn. Nỗi đau thể xác dồn dập, nhưng lẽ còn đau đớn hơn là sự hối hận đang gặm nhấm tâm hồn nó từng ngày. Cuối cùng, một đêm nó bật nức nở, tiếng nghẹn trong cổ họng, nó lẩm bẩm trong bóng tối:
“Con thể chịu đựng cảnh nữa… Nếu ở đây, sẽ bảo vệ con, đúng ? Mẹ ơi giá như con lời từ đầu, chắc chắn sẽ thành thế .”
Từ địa ngục, thấy lời sám hối của nó, lòng đau nhói. bao giờ nghĩ rằng một ngày nó sẽ nhận lầm, còn gọi tên trong tuyệt vọng như . òa , nhưng dù gào thét thế nào, tiếng của cũng nuốt chửng bởi bóng tối sâu thẳm.
Những ngày đọa đày của nó vẫn tiếp tục. Trong mỗi trận đòn, mỗi hành hạ, nó càng nhớ nhiều hơn, nhớ những bữa cơm từng nấu, những che chở cho nó. Lần nó thì thầm trong nước mắt:
“Mẹ ơi giờ ở ? Con mới hiểu sai lầm của . Con lời , để tự đẩy bản bế tắc. Nếu thể , con sẽ bao giờ căm hận . chính là khiến cha chết, nên con mới giận đến . Mẹ con nợ một kiếp , kiếp con nhất định trả. Ra tù, con sẽ tìm . Ba mươi năm nữa, 40 tuổi còn sống . Con chỉ mong bình an!”
Thời gian cứ thế trôi, như một dòng sông lạnh lùng cuốn trôi hy vọng. 17 năm đằng đẵng, chìm sâu trong địa ngục, còn nó trong căn phòng giam lạnh lẽo. Ngày nó mãn hạn tù, nó bước ngoài, nắng chói chang rọi xuống gương mặt hốc hác. Nó mỉm , nhưng nụ đượm buồn. Nó chỉ mong gặp , dù cuộc đời tan nát. Nó quyết định về quê, mong tìm chút ấm gia đình.
quê hương đổi . Làng xóm xì xào, những tiếng mỉa mai dội tai:
“Mày là kẻ g.i.ế.c ! Loại như mày xứng đáng ở đây! Cút khỏi làng !”
Những lời cay nghiệt như mũi d.a.o đ.â.m trái tim. Nó chỉ cúi đầu, khẽ xin . Nó lặng lẽ về căn nhà cũ, nơi nó từng ôm ấp trong vòng tay. ngôi nhà giờ tiêu điều, bụi bặm phủ kín. Nó cất tiếng gọi, giọng khản đặc:
“Mẹ ơi ở ? Mẹ mau , đừng giận con nữa…”
Chỉ tiếng gió rít qua khe cửa trả lời. lúc , đặt tay lên vai nó. Nó giật , ánh mắt lóe lên tia hy vọng, tưởng rằng đó là . , đó chỉ là chú Ba.
“Chú con ?” Nó run giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-con-bat-hieu/chuong-10-nhan-ra-sai-lam.html.]
Chú Ba thở dài, ánh mắt nặng trĩu:
“Mẹ mày c.h.ế.t . Bà c.h.ế.t khi cứu mày khỏi tù mười mấy năm . Khi mày chẳng ơn bà, khiến bà c.h.ế.t trong đau đớn. Bà tự sát đấy, mày ? Giờ mày còn dám về hỏi mày ở ? Mày xứng đáng mộ bà .”
Nói chú giơ tay tát nó một cái đau điếng, quát:
“Mau biến khỏi đây! Loại như mày xứng đáng !”
Nó như hóa đá, lệ trào . Rồi nó gật đầu, giọng khẽ như gió thoảng:
“Chú đúng… Con xứng đáng sống. Con sẽ c.h.ế.t để trả giá cho tất cả.”
Nó lao đầu bức tường. Tiếng động vang lên khô khốc, m.á.u chảy đầm đìa. Nó ngã xuống, bất tỉnh. Chú Ba hoảng hốt, vội gọi cảnh sát, xe cấp cứu. Khi cảnh sát đến, chú kể chuyện, đưa về đồn lấy lời khai. Còn nó băng ca, bác sĩ hối hả giành giật sự sống.
Trong cơn mê, linh hồn nó lơ lửng chính xác . Nó cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong mắt ánh lên nỗi sợ. Nó sẽ , và sẽ như thế nào?
Từ địa ngục sâu thẳm, chứng kiến tất cả, đau đớn đến tột cùng. quỳ xuống Diêm Vương, nghẹn ngào:
“Xin ngài… Xin hãy cho một cơ hội gặp con trai . Xin đừng để một tuyệt vọng đến thế. chỉ con trai mà mang hối tiếc…”
Diêm Vương đáp lời. gào trong bất lực, chỉ tiếng vọng lạnh lẽo của địa ngục. Linh hồn con hút hố đen vô tận, biến mất khỏi tầm mắt . nó sẽ về , sẽ chịu hình phạt nào. Có lẽ nó cũng sẽ đày ải, như chính .
Qua câu chuyện , chỉ với : Ai cũng mắc sai lầm. Xin đừng phán xét khác chỉ vì quá khứ. Khi những lầm trở thành cơn lốc cuốn vòng thị phi, cái giá trả sẽ đến. kể câu chuyện để thương hại, mà mong hiểu và bao dung hơn. giỏi thuyết phục ai, cũng khéo diễn đạt, chỉ nỗi lòng. Đây là hồi kết. Một nhân vật khép . Mong ủng hộ tác phẩm của tác giả tạo nên .
Hãy coi đây là cái kết hậu. và con trai trả hết nghiệp. mong đầu thai một kiếp còn đau khổ. Mong con trai cũng sớm rửa sạch tội , để chịu cảnh đọa đày thêm nữa.