Cả làng đang xôn xao về việc té sông thì xe cấp cứu cũng đến, đưa bệnh viện. Trong lúc , dân làng chẳng thấy bóng dáng con trai cả.
Lúc , chú Ba mới chợt nhớ rằng thằng con thường xuyên lui tới các sòng bạc. Ngay lập tức, chú liền chạy đến đó để gọi nó về chăm sóc cho .
Khi đến nơi, chú Ba trông thấy con trai đang ăn nhậu, đánh bạc đùa hả hê cùng với đám bạn. Nhìn cảnh nó vui vẻ hưởng lạc như thế, trong khi nó khổ sở vì nó đến mức suýt mất mạng, chú Ba vô cùng tức giận. Ông lao thẳng tới, nắm đầu nó lôi dậy, vung tay tát mặt nó mà gằn giọng:
“Cái thứ mất dạy! Mẹ mày còn đang trong bệnh viện kìa, bà vì mày mà bờ sông kiếm miếng cơm manh áo, suýt c.h.ế.t đuối đó thằng chó! Thế mà mày chẳng quan tâm, đây ăn nhậu, đánh bài hả? Mày thì sung sướng , bộ chờ mày c.h.ế.t thì mày mới khổ ?”
Bị đánh bất ngờ, nó nổi cơn giận dữ, lập tức xô chú Ba quát:
“Này ông già! Để cho ông . Cho dù bà c.h.ế.t thì cũng chẳng bận tâm. Với ông là ngoài, lo chuyện bao đồng gì? Tốt nhất ông đừng xen chuyện nhà , nếu thì tiễn ông lên thiên đường bây giờ!”
Nghe đến đây, chú Ba càng thêm phẫn nộ. Ông lao đánh nó, nhưng nó nhanh tay chộp lấy đầu ông, đập mạnh tường gằn giọng bảo:
“Này, cái đồ chó chết! Chuyện nhà mà cũng dám xen ? Hôm nay tao cho ông già như mày thế nào là thiên đường lối , địa ngục lối chui !”
Dứt lời, nó hất mạnh chú Ba xuống đất, đè lên, liên tiếp tay đánh đấm. Mắt chú đánh bầm tím, bụng nó đạp liên hồi, đau đớn đến mức ôm chặt lấy . Nó thì hả hê trong sự thỏa mãn, còn chú Ba thì thoi thóp, chẳng nó sẽ dừng định g.i.ế.c c.h.ế.t ông luôn.
Trong lúc hành hạ, chú Ba nghĩ thầm: “Cái thằng đúng là hết thuốc chữa . Chỉ tống nó tù thì may nó mới nhận sai lầm của …”
ngay khi ông còn đang gồng chịu đựng, nó bất ngờ nhặt lấy một cục đá, giơ lên sát mặt chú gằn giọng:
“Hôm nay tao sẽ đập nát cái đầu của mày, để coi trong đó cái gì mà dám xen chuyện của tao!”
Nói , nó giơ cục đá lên, tính đập xuống. Đám xung quanh sợ hãi, vội nhào đến ngăn cản. Họ sợ nếu để nó tay thì sẽ thành án mạng, ai nấy cũng liên lụy.
Một kẻ trong nhóm liền hốt hoảng :
“Này, đừng g.i.ế.c ông ! Mày mà thì tù cả đời đó!”
Một khác cũng vội phụ họa:
“ , mau dừng tay ! Đừng để chuyện quá xa. Gọi đưa ông bệnh viện ngay !”
nó, trong cơn ngạo mạn, gằn giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-con-bat-hieu/chuong-3.html.]
“Hừ, tù thì ! Tao loại xúc phạm, tao nhịn nổi? Tao chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t thôi!”
Tài
Nói , nó định lao đánh thêm nữa. May mà đám bạn kịp thời kéo , cho nó tiếp tục. Họ ngăn gọi đến đưa chú Ba cấp cứu. Nhờ mà chuyện mới trở nên tồi tệ hơn.
Khi thêm nhiều xuất hiện, nó mới chịu buông tay, nghênh ngang dậy. Dân làng xung quanh đều phẫn nộ, quát thẳng mặt nó:
“Mày còn mau lên bệnh viện thăm mày ! Bà vì mày mà sông bắt cá, suýt mất mạng kìa. Cả làng đều thấy hết. Còn chuyện chắc chắn mai mày tòa, bồi thường thương tích cho ông Ba. Không tiền thì tù ráng chịu! Mày thấy hổ ? Đi gặp mày cuối !”
nó nào sợ. Nó ngẩng cao đầu, đáp trong sự đắc ý:
“Hừ! Bà c.h.ế.t thì kệ bà . quan tâm. thừa nhận bà là . Nếu bà năng lực thì đời nông nỗi . nhận một như ! Còn chuyện tòa thì , cùng lắm tù vài tháng, cũng thả thôi. Với để tao cho mày : Tao chẳng sợ gì hết! Đừng hòng hù dọa tao!”
Nói xong, nó lưng bỏ , để lưng là sự bất lực của .
Tại bệnh viện, khi bác sĩ cấp cứu thành công cho , ông bước ngoài dõng dạc :
“Ai là nhà của bệnh nhân? Mau đóng tiền viện phí. Nếu thì chúng buộc ngừng điều trị!”
Nghe , dân làng ai cũng thương xót cho cảnh ngộ của , liền gom góp tiền bạc, mỗi một ít, để lo viện phí. Nhờ lòng của họ, mới tiếp tục điều trị.
Sau khi gom góp đủ, họ yên tâm về. Còn thì trong bệnh viện, đầu thương, nhiều vết trầy xước ngoài da. Bác sĩ bảo chỉ cần ở vài ngày để băng bó, sát trùng là sẽ . Thế nhưng, suốt những ngày đó, chẳng hề thấy con trai đến thăm, dù chỉ một . Người duy nhất lui tới chăm sóc, mang cơm cho là chú Ba.
Ngày thứ hai khi tỉnh , vẫn thấy bóng dáng con trai . tự trách : tại ngày xưa nuông chiều nó đến thế, để giờ nó hư hỏng, bất hiếu như . giờ thì còn gì nữa? mất hết khả năng dạy dỗ nó . chỉ trong buồn tủi.
Thấy đau lòng, chú Ba an ủi:
“ bà đang ấm ức vì con trai bà tới thăm. Nó đúng là mất dạy thật. thôi, mặc kệ nó ! Hãy sống cho , đừng để nó trèo lên đầu lên cổ nữa. Bà khổ thế là quá đủ .”
lau nước mắt, thở dài:
“Ông thì hiểu, cũng ông cho . chỉ một đứa con thôi. Nếu thương nó thì còn ai thương? Dù , vẫn cam chịu, nuôi nó khôn lớn, mong nó một cuộc sống hơn. thật ngờ, cuối cùng thành thế . bất lực, chẳng thể đổi gì nữa …”
Nghe , chú Ba cũng chỉ thở dài. Ông ngờ phận khổ sở đến mức . Ông cũng chẳng bao giờ thằng con mới nhận lầm của . Ngồi thêm một lúc, chú Ba đành dậy về, vì ông còn lo việc nhà cửa.
Còn thì vẫn đó, một , trong căn phòng bệnh viện lạnh lẽo. Không con, nào bên cạnh, chỉ còn sự cô đơn bủa vây…