Kết thúc câu chuyện hồi tưởng của bản , lúc trong sự tuyệt vọng và đau đớn. cảm thấy vô cùng ân hận bởi những gì gây . trách con của khi nó hận đến như thế. Thế là thời gian dần trôi, trong sự mệt mỏi của bản , ngủ lúc nào cũng chẳng .
Ngày mai đến, nhưng cũng chẳng một tia sáng nào soi đường cho để thoát khỏi cái địa ngục trần gian mà buộc trả giá cho những tội ác gây .
Hôm nay, con trai của đến bệnh viện. cứ tưởng rằng nó đến để chăm sóc , nhưng , đến nó ầm ĩ lên, ngừng la hét quậy phá bệnh viện:
“Này, một lũ bác sĩ vô dụng nhà các ! Mẹ của hề bệnh gì hết! Các hãy trả tiền mà quyên góp đây! đóng tiền viện phí nữa! rút ngay lập tức!”
Họ những lời mà trở nên bối rối. Chốc lát, một cô y tá lên tiếng trả lời: “Này, chúng thể trả tiền cho . Thậm chí nếu như đưa về nhà, bà xảy mệnh hệ gì thì ? Và bây giờ hãy mau rời khỏi đây !”
Tài
Con trai của vẫn giữ vẻ ngông cuồng đó. Nó lớn tiếng với họ, thậm chí bắt đầu đập phá thứ: “Trả tiền, thì sẽ kiện các tòa! Bởi vì các chiếm lấy tiền của ! Thậm chí viện nữa! Hãy mau trả tiền đây! Nếu , hôm nay bệnh viện đừng mơ yên với !”
Y tá thấy mà cũng bất lực. Thậm chí tiền mà quyên góp cũng là bao nhiêu. Ngay lập tức, cô lấy 300 nghìn đồng đưa cho nó : “Đây chính là tiền mà quyên góp. Đây là giấy tờ bệnh viện, chi tiêu 200 nghìn, giờ chỉ còn 300 nghìn. Họ đóng 500 nghìn mà thôi. Và bây giờ, đề nghị hãy bên trong đưa về. Nếu chuyện gì xảy , bệnh viện của chịu trách nhiệm, bởi vì đó là do các !”
Con trai của bật , bảo: “Hừm, để cho bà , cho dù chết, cũng quan tâm bà . Còn giờ bà xuất viện đúng ? Được! sẽ bên trong dìu bà về nhà. Miễn tiền là !”
Bác sĩ thở dài trong sự bất lực, : “Haizz... Ai đứa con như đúng là vô phúc mà! Tiền bệnh của nó mà nó cũng dám lấy. Không rốt cuộc phận của sẽ về đây!”
Thế là con trai cũng bên trong. chăm chăm nó mà : “Con... Con đến để thăm đúng ? Và con , cảm thấy vui khi gặp con đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-con-bat-hieu/chuong-6-hanh-ha-me.html.]
Nó với vẻ chán ghét mà : “Này, là con của bà. Còn bây giờ, lấy hết tiền . Chúng cùng trở về nhà. Và nếu như bà ở trong nhà, thì bà còn phục tùng , cho tiền mỗi ngày! Nghe rõ , bà già!”
trở nên hoang mang, ngờ nó độc ác đến như . thể gì để chống cự chứ? Ngay lập tức, nó tiến đến chỗ . Chốc lát, nó cũng đỡ dậy, đó dìu rời khỏi bệnh viện. cảm nhận đôi bàn tay của nó, mà cảm thấy ấm áp, thậm chí nghĩ nó còn một chút tình cảm con nên mới như . Chốc lát, nức nở.
Bởi vì cảm thấy vui khi đây là đầu tiên nó chủ động quan tâm . Sau một lát, nó cũng dìu xe mà bắt tự leo lên xe, chở trở về nhà. Về đến nhà, nó mặc kệ , đó để cho giường, còn nó thì tiếp tục đánh bạc.
Sau một lúc, cảm thấy khó chịu trong cơ thể và mắc vệ sinh. cố gắng dậy nhưng té ngã xuống sàn nhà. Cái cảm giác té ngã đó khiến đau đớn, nhưng cũng bởi vì mà thể giữ nước tiểu của bản . Chốc lát, nó chảy khắp sàn nhà. Điều khiến trở nên hoang mang. khi nó trở về, nó sẽ phản ứng thế nào nữa.
Quả đúng như những gì nghĩ. Sau hai tiếng ở đất, bản thể tự dậy, trong sự đau đớn và tuyệt vọng chẳng gì, chốc lát nó cũng về. Nó thấy cảnh tượng mà cảm thấy vô cùng tức giận. Chốc lát, nó xuống bếp. hoang mang nó định gì. Ngay lập tức, nó mang lên một cái xô mà tạt nước , khiến ướt sũng.
Ngay lập tức, nó lên tiếng, thậm chí nhấn đầu xuống mặt đất: “Này, bà già! Bà tiền , tại khổ như chứ? Này! Nếu bà uống thì uống hết nước tiểu của ! Đừng đái nhà nữa! Thậm chí, kể từ bây giờ, bà đừng mơ cho bà ăn một cái thứ gì cho bà uống một ngụm nước! Coi như cái đó chính là cái giá mà bà trả khi những chuyện bẩn thỉu, bắt dọn!”
Dứt lời, nó tiếp tục lấy nước tạt , đó lôi bên ngoài mà ném mặt đất. đó mà nức nở trong sự bất lực, chẳng gì trong tình huống . Cảm giác lạnh cô đơn khiến cảm thấy tủi . mong rằng sẽ một phép màu nào đó để khiến nó nhận những sai lầm của mà đầu .
Thế là nó tiếp tục bỏ mà chịu dọn dẹp. Trong khi đó, những hàng xóm cũng qua. Họ thấy tình trạng của khi rơi thế thốn cùng như . Thế là họ nổi lên lòng thương hại, ngay lập tức tiến đến chỗ mà đỡ dậy, thậm chí hỏi thăm: “Này, bà chứ? Thiệt tình, con của bà... như thế nào nữa. Không ngờ nó mất dạy đến như ! Chắc chắn nó sẽ trả một cái giá đắt thôi!”
“Thôi, cô đừng trách nó gì. Tất cả bởi vì luôn chiều chuộng nó nên nó mới hư như . nghĩ rằng nó sẽ hiểu thôi. Và bây giờ, cô giúp dọn dẹp những thứ ? Và... Hãy cho một chút gì ăn, chứ nhà gì ăn cả?”
Cô bởi vì cảm thấy tội nghiệp , nên đồng ý mà dọn dẹp tất cả, đó đỡ lên giường cho ngủ, cũng về nhà mang cho một tô cơm. ăn, mà để dành phần cho con, bởi vì sợ nó đói. Cô còn rằng, nếu như đói thì hãy gọi cô , thậm chí nhà cô còn dư cơm cho chó, cho gà, nên chia cho một ít cũng .