Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy câu của ông, Hứa Yểu ông với ánh mắt đầy hứng thú. Dường như cô thêm những câu chuyện về quá khứ. Những ký ức chiến trường, dù kể kể nhiều , nhưng với ông, mỗi nhắc vẫn nguyên vẹn cảm xúc như ngày đầu. Thôi Quốc Cường thẳng dậy, bắt đầu kể cho cô :
“Điều kiện thời đó kém lắm, cháu ạ. Chúng thường mai phục núi. Trong rừng núi, rắn, côn trùng, chuột, kiến đầy rẫy. Có , ông phục kích trong bãi cỏ thì phát hiện một con rắn cách đầy năm mét. Nó cứ chằm chằm ông. chỉ huy lệnh, c.h.ế.t cũng bỏ vị trí. Ông cứ thế đối mặt với nó hơn một phút, tay thì nắm chặt súng, lòng chỉ sợ nó lao tới.”
Giọng ông chợt trầm xuống, nhớ một chi tiết khác:
“Chuyện đó còn đỡ, khác kiến độc bò lên . Chúng cắn đến mức sưng vù như bánh bao, đau ngứa. rúc trong bụi cỏ thì chẳng thể cựa quậy, càng thể kêu đau.”
Hứa Yểu chăm chú lắng , rời mắt khỏi ông. Thấy , ông mỉm , chuyển sang câu chuyện về đồng đội cũ:
“Nhắc đến chiến trường là nhắc tới Tôn Kiến Bình. Lần đó, ông b.ắ.n trúng tay trái, thằng nhóc Kiến Bình chỉ cao hơn mét sáu mà vẫn liều che chắn cho ông rút lui. Nhìn thấy ông sắp ngất , nó chẳng chẳng rằng, quăng khẩu s.ú.n.g qua một bên cõng ông chạy thục mạng.”
Kể đến đây, ánh mắt ông cụ sáng lên như sống những ngày tháng oanh liệt. giọng ông cũng lộ chút mệt mỏi. Ông sang Hứa Yểu, nhỏ:
“Yểu Yểu, ông mệt. Muốn chợp mắt một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/300.html.]
Mộng Vân Thường
Hứa Yểu dịu dàng đáp:
“Vâng, để cháu sắp xếp cho ông nghỉ ngơi.”
Cô nhanh chóng nháy mắt với trợ lý Lục Dã. Hiểu ý, Lục Dã lập tức đưa ông cụ đến khoang nghỉ ngơi.
Máy bay lướt êm bầu trời, và chỉ một lát , Thôi Quốc Cường chìm giấc ngủ. Đây lẽ là giấc ngủ thoải mái nhất mà ông trong suốt những ngày căng thẳng qua. ngay cả trong giấc mơ, ký ức chiến trường vẫn tìm đến ông.
Ông mơ thấy tuổi đôi mươi, giữa chiến trường đầy khói lửa. Từ xa, ông trông thấy Tôn Kiến Bình đang vác súng, dáng nhỏ bé nhưng kiên cường. Ông chạy tới gần, nhưng đột nhiên một quả thuốc nổ vang lên. Cả Kiến Bình ngã xuống, m.á.u me be bét.
“Kiến Bình! Kiến Bình! Không ngủ, ngủ!”
Ông gào lên trong mơ, khuôn mặt đồng đội cũ đầy m.á.u cứ thế ám ảnh ông.
Thôi Quốc Cường giật tỉnh dậy. Toàn ông đẫm mồ hôi, bàn tay run rẩy đưa lên trán, cảm nhận ấm còn vương từ cơn ác mộng.