Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà trầm ngâm, giọng buồn bã:
"Vị trí của bảo tàng xa trung tâm, mà di vật văn hóa cũng nhiều. Một báu vật cho thuê để duy trì chi phí hoạt động, nhưng lượng du khách ngày càng ít, khiến chúng đủ khả năng chi trả. Đến mức điều hòa cũng dám bật lâu."
Bà quanh gian vắng vẻ, ánh mắt thấp thoáng nỗi đau.
"Thời buổi , thật sự còn nhiều mặn mà với bảo tàng nữa. Người quản lý đây mang bộ bộ sưu tập của ông , chỉ để những món quyên tặng. Lúc đó, ông bảo tàng Kiến Nhã sẽ khó mà duy trì lâu..."
Hứa Yểu chăm chú lắng , nhưng trong lời kể của bà Kha, cô chợt bắt một chi tiết quan trọng. Cô hỏi:
"Bảo tàng ... đang thuê mặt bằng ?"
Bà cụ khẽ gật đầu, vẻ bối rối câu hỏi bất ngờ của Hứa Yểu.
Hứa Yểu liếc mắt về phía Lục Dã, trợ lý của , khẽ gật đầu hiệu. Hiểu ý cô ngay lập tức, Lục Dã nhanh chóng mở máy tính kiểm tra. Một lát , , hạ giọng báo cáo:
" . Mảnh đất thuộc sở hữu của Hứa gia."
Hứa Yểu mỉm nhạt. Khóe miệng khẽ nhếch lên, cô lẩm bẩm với chính :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/349.html.]
"Tổ tiên nhà thích tích trữ đất đai đến mức nào chứ? Tác giả cuốn tiểu thuyết đúng là cái gì cũng dám ..."
Hứa Yểu chợt nhớ những cô mệt mỏi, chỉ cần nhờ Lục Dã tra xem bất động sản Hứa gia gần nhất ở là thể nghỉ ngơi ngay. Giờ đây, với quyền quản lý tài sản mà Hứa Cảnh giao , cô khỏi cảm thấy như đang cầm trong tay một vầng hào quang hào nhoáng.
Trong khi bà Kha vẫn hiểu rõ chuyện gì đang diễn , thì một đàn ông trung niên việc trong bảo tàng bất chợt reo lên đầy kinh ngạc:
Mộng Vân Thường
"Quản lý, cô là Hứa Yểu đấy! Cô chủ nhà cực kỳ nổi tiếng! thường xuyên thấy tin tức về cô mạng!"
Người đàn ông hạ giọng, tiếp tục thì thầm với bà Kha:
"Nghe cô đối xử với thuê . thật ngờ bảo tàng Kiến Nhã cũng là đất của Hứa gia. Chuyện ... cũng quá khoa trương . Cô rốt cuộc bao nhiêu bất động sản chứ?"
Bà Kha vẫn hết bàng hoàng. Dù danh tiếng của Hứa Yểu, bà ngờ rằng cô gái trẻ tuổi là chủ đất nơi quản lý.
Người đàn ông trung niên hứng khởi đề xuất:
"Nếu Hứa Yểu chịu đăng quảng cáo giúp bảo tàng chúng Weibo, chắc chắn bảo tàng sẽ nổi tiếng ngay!"
Tuy nhiên, trái ngược với sự phấn khích của ông chú, khuôn mặt bà Kha càng trở nên lo âu. Bà lặng lẽ Hứa Yểu, như gì.