Trong khi các bệnh nhân và gia đình dùng bữa, Khổng Tấn Hoa và nhóm nghiên cứu tiếp tục theo dõi, ghi nhận những đổi đầu tiên khi truyền thuốc.
Tiểu Triệu bỗng xuất hiện như một cái bóng, nhắc nhở với vẻ bất đắc dĩ:
“Thầy, thầy còn uống thuốc.”
Khổng Tấn Hoa chợt nhớ , liền nhận lấy viên thuốc từ tay Tiểu Triệu.
Ngồi gần đó, giáo sư Lý Trường Đông đang ăn cơm, vô tình đầu , ánh mắt rơi viên thuốc trong tay Khổng Tấn Hoa.
Người bạn già càng cố giấu, ông càng xem. Khi thấy viên thuốc màu xanh lá trong lòng bàn tay Khổng Tấn Hoa, sắc mặt ông Lý lập tức trầm xuống.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Lý Trường Đông chấn động mạnh.
Ông chằm chằm viên thuốc trong tay Khổng Tấn Hoa, nhưng kịp gì thì bạn già của ông nhanh chóng nhét hết thuốc miệng, uống một ngụm nước lớn.
Vì nuốt quá vội, nhiều viên thuốc cùng lúc, Khổng Tấn Hoa suýt nghẹn. Ông cố gắng uống thêm vài ngụm nước, nhưng vị đắng vẫn còn vương trong miệng, lan tỏa đến tận cổ họng.
Uống xong, ông dậy, như thể nhanh chóng dời sự chú ý:
“Đi thôi, buổi chiều còn hội thảo.”
Lý Trường Đông ngập ngừng, dường như định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, thở dài:
“Ừ, thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/529.html.]
Hai họ việc cùng nhiều năm, hiểu ý cần quá nhiều lời.
Mộng Vân Thường
Trong phòng họp, bản báo cáo khám bệnh mới nhất trình lên. Các nhà nghiên cứu đều mặt, chăm chú phân tích từng chỉ của bệnh nhân.
Những con mắt khiến cả phòng họp chìm sự kinh ngạc.
“Thật sự tác dụng… Hơn nữa, hiệu quả rõ ràng! Tế bào ung thư đang dần biến mất.”
“Phản hồi của bệnh nhân cũng khả quan. Hầu hết đều cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, thoải mái hơn.”
“…”
Khổng Tấn Hoa yên lặng quan sát từng dữ liệu một. Đây chính là điều ông mong đợi ngay từ đầu.
Ông chỉ tìm phương pháp điều trị ung thư mà còn hy vọng một ngày nào đó căn bệnh sẽ còn là bản án tử thần.
Ông nó trở thành một căn bệnh nhỏ, giống như cảm lạnh thông thường. Chỉ cần nhập viện điều trị một tuần thể xuất viện khỏe mạnh.
Ý tưởng thể vẫn còn xa vời, nhưng ít nhất, những gì họ đang hôm nay chính là bước đầu tiên con đường đó.
Ông sang dặn dò cả nhóm:
“Mọi khoan hãy thả lỏng, tiếp tục theo dõi sát tình hình bệnh nhân.”
“Tiểu Triệu, kết quả thí nghiệm cần ghi chép đầy đủ trong báo cáo công bố. Nhớ chuẩn tất cả tài liệu gần đây, thầy và thầy Lý sẽ kiểm tra.”
Các nghiên cứu sinh đồng loạt gật đầu.
Dù quá trình điều trị dự kiến kéo dài một tuần và cần thêm thời gian quan sát, nhưng bước tiến khiến cả nhóm khỏi phấn khích.